Chiến Thần Bất Bại

Chương 226: Bạo Sảng Nhất Phách


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chiến Thần Bất Bại

Khóe mắt Đường Thiên bắt được tàn ảnh màu lam, tinh thần tập trung hết sức, trực giác sử dụng tối đa để nắm rõ xung quanh.

Chính là đây rồi!

Mắt Đường Thiên mở to, mỗi tế bào trong người đều căng ra, không gian xung quanh như chậm lại.Không khí quanh hắn từ từ biến động, phập phồng, cuộn xoáy theo sự chuyển động của hư ảnh màu lam.Thậm chí hắn còn cảm nhận được không khí do hư ảnh ma sát mà nóng dần lên.

Mọi thứ chuyển động rất chậm chạp, Đường Thiên tiến vào một trạng thái kỳ lạ khó có thể diễn tả thành lời.

Mỗi cơ thịt trong người tự điều chỉnh theo bản năng, Huyết Xung thuẫn trong tay hạ xuống, hơi nghiêng nghiêng.

Một cái chân màu lam phóng tới.Huyết Xung thuẫn khẽ dịch chuyển, chuẩn xác đỡ đòn.

Phanh!

Một sức mạnh kinh người đột ngột đập thẳng vào Huyết Xung thuẫn. Vô số luồng nhiệt lưu nhỏ như sợi tóc theo Huyết Xung thuẫn ào ào trào vào trong cơ thể Đường Thiên. Người hắn cứng đờ, những luồng nhiệt lưu trong nháy mắt xông thẳng vào trong máu thịt của hắn.

Tổng lượng nhiệt lưu này rất lớn làm cả người Đường Thiên như bị hâm nóng, một phần xuyên ra ngoài chui thẳng xuống đất, Đường Thiên phải đạp chân lui lại vài bước!Bước chân vừa chuyển, Đường Thiên thoát ra khỏi trạng thái huyền diệu kia, liền cảm thấy cơ thể nóng bừng bừng, đau đớn, khó chịu vô cùng. Ứ! Đường Thiên hít sâu, mặt mũi người ngợm co rúm, nhưng hắn cố gắng kìm lại.

Thối lui một mạch bảy tám bước, Đường Thiên mới ổn định được thân hình thở hổn hển, kinh hãi phát hiện, chỉ đỡ một cước đó mà cả người hắn mồ hôi đầm đìa như chui từ trong nước ra.

Hà... hà... hà...

Đường Thiên trừng mắt nhìn Binh, hai tay tê dại.Bên trong Thiết Không Hổ, Binh ngơ ngác nhìn Đường Thiên, không thể tin nổi tên Đường Thiên này vậy mà... vậy mà lại thật sự đỡ được!

Không thể nào...

Binh hơi ngẩn ngơ, nhất thời đứng sững ra.

Cú đá này của hắn không phải chiêu thức thông thường, mà gọi là “Phá Thành cước”. Giống như tên gọi, cước này ban đầu dùng để công thành, nếu do cao thủ sử dụng có thể phá vỡ cả cửa thành. Nó là một kỹ xảo chiến đấu của cơ quan võ giáp trung cấp, nổi danh về sức mạnh, tốc độ nhanh như thiểm điện.Binh vốn muốn lập uy với Đường Thiên, tên mắc dịch này gần đây đắc ý quá mức nên gã muốn giảm uy phong của hắn, ai ngờ...

Trong suốt cuộc đời dạy học của gã, chưa từng có ai chưa học qua cách thức đón đỡ mà lại cản nổi Phá thành cước của hắn cả. Phá thành cước của Binh động tác cực kỳ hoàn mỹ, nếu như cố gắng bơi móc cho ra nhược điểm thì chỉ có thể là cảnh giới và chân lực đã giảm sút rất nhiều mà thôi.Nhưng nếu so với các võ kỹ cùng đẳng cấp, thì Phá thành cước này tuyệt đối là tiêu chuẩn cao.

Vậy mà...Binh ngơ ngẩn nhìn Đường Thiên, một lúc lâu sau mới hết chấn động trong lòng.

Quả là chiến sĩ trời sinh!

Binh bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng: “Còn tưởng một bước cũng không lùi chứ, thiếu niên như thần!”

Một bước cũng không lùi...

Binh cũng phải đỏ mặt vì sự vô sỉ của chính mình, võ giả cùng giai không ai tiếp nổi một cước phá thành của gã mà không phải lùi một bước nào.Ngay cả cường giả đao thuẫn binh trong Xà Phu binh đoàn còn làm không được cơ mà.

May quá, còn có cái cơ quan võ giáp che mặt cho mình. (^^!)

“Nữa đi!” Đường Thiên không phục rống lên, hiển nhiên thấy mình phải lùi nhiều đến vậy, hắn cảm thấy vô cùng bất mãn.

Thiếu niên như thần, một bước không lùi!

Cảm giác áp lực tức thì tăng lên, Binh đau đầu, lỡ tên mắc dịch này làm được thật thì sao?Không thể nào, chuyện hoang đường như vậy làm sao xảy ra được!

Binh tự an ủi, cũng thấy có chút khó khăn, nhưng rồi trấn tĩnh lại ngay, ai nha, sao vì chuyện thế này mà phiền lòng cơ chứ, chỉ có đám chết tiệt cổ hủ kia mới bị những khuôn sáo như vậy trói buộc mà thôi.

Chẳng lẽ ta là người cổ hủ sao?

Ách, không phải, chẳng lẽ ta là hồn tướng cổ hủ sao?

Đương nhiên không phải rồi!Thế nên Binh lập tức tràn đầy tinh thần, hùng hồn nói tới luôn: “Thứ phi cước cấp thấp này bất luận một tên binh sĩ hợp cách nào cũng làm được, mà ngươi đỡ không xong.Thiếu niên, ngươi còn kém xa quá!”

Ma Địch đứng xem nghe thấy thế nghiêm túc hẳn lên.Hai chiêu Phá Thành cướcvừa rồi của Binh, nhanh như thiểm điện, nặng như núi lở, ngay cả gã cũng không nhìn rõ. Võ kỹ cỡ ấy mà trong binh đoàn Nam Thập Tự, một gã binh sĩ hợp cách nào cũng làm được!

Thực lợi hại quá!

Đường Thiên cũng bị Binh làm cho hồ đồ, nghe thế cũng cố không tỏ rayếu kém: “Nữa đi! Mới rồi chỉ là làm nóng thôi.Hừ, bây giờ thiếu niên như thần đã lên phong độ rồi đây! Đỡ cước của ngươi hả, chỉ thò tay ra là bắt được liền cho ngươi xem!”

Binh vô cùng hứng thú, có cơ hội quang minh chính đại cười chết tiểu Đường Đường rồi, nhưng phải cẩn thận!

“Thật không đây?” Binh âm hiểm vô hạn làm bộ làm tịch: “Ngươi đỡ được thật hử? Ta không tin, không chừng chịu thêm mấy cước là ngươi phát hãi.Đến lúc đó một mình trốn vào trong góc rơi nước mắt, ta không nỡ đâu!”Đường Thiên lập tức bùng nổ, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Đánh đi, sợ ngươi thì không phải Đường Thiên!”

“Ta tới đó nha!” Binh bình thản, trong lòng vô cùng đắc ý.

Tên mắc dịch này dễ bị lừa thật, mình có thể quang minh chính đại thoải mái chà đạp hắn rồi, oa ha ha ha ha! Binh sung sướng cười vang trong lòng.

“Lên nào!” Đường Thiên mở to mắt.

Phanh!Đường Thiên lại văng ra!

Lần này Binh dùng lực mạnh hơn, cước này mạnh gấp đôi cước trước.

Hơn hai mươi giây sau Đường Thiên mới hồi phục lại, cố gắng đứng vững. Hai con mắt như phun lửa hung hăng nhìn Binh trừng trừng, kẽ răng phun ra hai chữ: “Tiếp tục!”

Phanh!

Bay văng ra!Bang bang phanh...

Hộc hộc hộc...

Binh thở hổn hển, gã mệt quá mức.Uy lực Phá Thành cước tuy kinh người, nhưng cũng tiêu hao chân lực rất nhiều. Liên tục tung hơn ba mươi cước, chân lực của gã muốn cạn đáy luôn rồi.

Nhìn tên mắc dịch kia thân hình run rẩy như cái sàng mà còn cố gắng bò dậy, trên mặt Binh không còn cười được nữa.

Tên mắc dịch này...Vậy mà cũng còn cố đứng lên.

Hai chân Binh run run, bủn rủn, chân như làm bằng bông vải, không còn chút sức lực nào.

“Tiếp tục!” âm thanh như khóc từ phía sau Huyết Xung thuẫn truyền tới.Cả người Đường Thiên run rẩy còn ác liệt hơn cả Binh.Khuôn mặt vặn vẹo, nhưng hai mắt không chút nào lùi bước, cháy rực như lửa.

Binh cắn răng, xông tới, một Phá Thành cước nữa!

Keng!Huyết Xung thuẫn đỡ cước này, thân hình Đường Thiên lay động, nhưng không lùi lại bước nào!

Binh ngây người!

Đường Thiên cũng ngây người!

Sau tích tắc, Đường Thiên ngửa mặt lên trời cười to: “Ta đỡ được rồi! ta đỡ được rồi!”

Không chỉ có thế...Huyết Xung thuẫn lần lượt cọ rửa cơ thể hắn.Lượng lớn nhiệt lưu thẩm thấu vào khắp toàn thân lúc này như tỉnh dậy, làm cả người hắn bừng bừng phấn chấn.

Vạn lưu quy tông, hợp dòng thành biển!

Vô số dòng nhiệt lưu nhỏ xíu trong nháy mắt bừng lên, cả đầu Đường Thiên nóng rần, tinh lực cả người vô cùng sung mãn, không chút nghĩ ngợi, Huyết Xung thuẫn vung lên đập vào Thiên Không Hổ.

Nhìn mặt thuẫn trước mắt càng lúc càng lớn, Binh nhớ ra, nãy giờ bị mình chà đạp chính là Huyết Xung thuẫn!Không tốt!

Trong lòng kinh hãi, nhưng đáng tiếc gã đã nỏ mạnh hết đà, căn bản không tránh né kịp, đành mở to mắt nhìn Huyết Xung thuẫn càng lúc càng lớn đập vào mình.

Loảng xoảng!

Tiếng kim loại nghiến vào nhau nghe muốn ê răng. Huyết Xung thuẫn như một con ruồi nho nhỏ, còn Thiên Không Hổ là một con ruồi to, thế mà con ruồi to lại bị con ruồi nhỏ đập một cái, văng bắn ra ngoài!Tựa như đạn pháo, hóa thành một luồng sáng màu lam thẳng tắp...

Rầm!

Cả người Thiên Không Hổ khảm sâu vào tường, xung quanh vết rạn chằng chịt như mạng nhện.

Ma Địch trợn mắt há hốc nhìn diễn tiến phát sinh, hoàn toàn không biết phải nói gì. Đường Thiên cứng cỏi ngoan cường, vượt khỏi dự liệu làm gã vô cùng chấn động. Mỗi lần gã cho rằng Đường Thiên sẽ thua không đứng dậy nổi, nhưng mà cái tên này, cuối cùng lại vẫn làm được.Cả người run rẩy, lung lay muốn đổ, nhưng hắn vẫn một mực không chịu thua.

Thực sự là một tên vô cùng cứng cỏi!

Nhưng mà...

Cú đập kia của Đường Thiên, Ma Địch vô cùng chấn động, ruột gan như vọt lên chín tầng mây, cái này ... cũng quá...

Một cú đập thực là khủng khiếp!Luôn tự hào là một hồn tướng có kiến thức vậy mà lúc này gã cảm thấy mình thực nông cạn, tầm mắt hạn hẹp, đầu óc kém cỏi...

Ma Địch đứng như hóa đá.

Đường Thiên cũng bị kết quả trước mắt làm cho ngây người, quên cả thở. Hắn ngơ ngác nhìn Huyết Xung thuẫn trong tay, trong lòng mờ mịt.

Cảm giác vừa rồi, thực là, thực là... thực là dễ chịu vô cùng a!

“Oa... dễ chịu quá!” Đường Thiên lẩm bẩm: “Gọi chiêu này là Bạo Sảng Nhất Phách (cú đập sảng khoái) đi!”Ma Địch đang ngây người, nghe thấy cái tên “Bạo Sảng Nhất Phách” cũng phải giật mình. Gã nhìn Binh vô cùng cảm thông, tên này chắc chắn không cảm thấy dễ chịu gì đâu.

Đây gọi là tự rước lấy nhục phải không nhỉ? Coi là vậy đi.

Thiếu niên như thần quả là sâu không lường được, sau này thật không nên bắt chước vết xe đổ của mặt tú lơ khơ!

Ma địch yếu ớt nghĩ.

“Ha ha ha ha ha ha! Ta thành công rồi!”Đường Thiên hưng phấn, tiếng cười vang vang, khóe miệng Ma Địch cũng mỉm cười theo. **

Hôm sau.

“Ha ha ha ha, tiểu Đường huynh đệ!”

Tiếng Ngũ Quang từ xa rổn rảng truyền tới.Năm bóng người như năm mũi tên trong nháy mắt vọt tới trước mặt mọi người.

“Quả nhiên chỉ có tiểu Đường huynh đệ phóng khoáng thôi.Chứ chờ têntiểu tử thối Tỉnh Hào kia chắc lão tử chết đói mất!” Ngũ Quang vác theo phá đao, nhìn quanh bốn phía, lộ vẻ hung ác: “Huynh đệ, nói đi, chém ai đây?”

Bốn người kia cũng đằng đằng sát khí, chạy nguyên một đêm mà ai cũng tinh khí tràn đầy, trên mặt không có lấy nửa phần mệt mỏi.

Tạ Thanh kinh hãi, tuy thực lực bây giờ không phải tầm thường, tâm lý cũng đã sớm chuẩn bị, nhưng mà chân chính nhìn thấy năm võ giả Thiên Lộ đồng thời hiện ngay trước mặt, uy thế mạnh mẽ như thế vẫn làm gã run vô cùng.Ánh mắt hờ hững, vẻ mặt bình tĩnh, sát khí lượn lờ, uy áp cường đại và nguy hiểm trong nháy mắt bao phủ toàn trường.

“Trả trước phân nửa, phần còn lại, xong việc trả.” Đường Thiên móc ra năm tấm thẻ tinh tệ. Làm đại ca trong trường một thời gian, lại cùng đám tiểu lưu manh trên phố quan hệ tới lui, hắn hiểu rõ, đối với loại người như thế này, không có gì làm họ hưng phấn hơn thấy tiền.

Quả nhiên bốn người thần tình biến đổi, ánh mắt nhìn Đường Thiên trở nên hiền lành vô cùng.

Ngũ Quang càng thêm kích động, hưng phấn xoa tay: “Tiểu huynh đệsảng khoái quá!”

Sĩ khí tràn đầy!

Đường Thiên vung tay, dáng vẻ như hồi còn làm đại ca ở trường, dũng cảm hô to: “Xuất phát!”

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top