Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn
“Tích Tuyết, em có khỏe không?” Tiếu Vũ Trạch con mắt thầm trần nhìn Lạc Tích Tuyết, hai đầu lông mày có một tia ý, do dự hồi lâu mới hỏi thẳng.Lạc Tích Tuyệt nâng cặp mắt thanh tịnh lên, nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:” Em đương nhiên là tốt rồi, sao anh lại hỏi vậy?”“Bác vừa mới tuyên bố em trai em là người thừa kế gia nghiệp, em chẳng lẽ không chút nào để ý sao?” Tiếu Vũ Trạch dừng một chút, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng.Lạc Tích Tuyết chân mày giãn ra, bên môi hiện lên một nụ cuời đạm mạc:”Em vì sao phải chú ý? Hắn vốn chính là con trai ruột của ba thì ba truyền lại sản nghiệp cho hắn là chuyện rất bình thường mà”.“Dù sao thì hắn cũng chỉ là đứa con riêng do một người phụ nữ không rõ lai lịch sinh ra thôi, em mới chính là người thừa kế chính thức, huống chi năm đó lúc mẹ em gần mất không phải bá phụ hứa sẽ đem toàn bộ gia nghiệp giao lại cho em đó sao?” Tiếu Vũ Trạch bóp chặt đôi vai gầy yếu của Tích Tuyết, có chút bất bình tức giận nói với nàng. Lạc Tích Tuyết sắc mặt không chút thay đổi, bên môi nở ra một nụ cười hơi ngưng lại, nhắc tới mẹ trong lòng của nàng có chút cảm giác đau lòng. Năm đó lúc mẫu thân sắp qua đời, phụ thân tại đầu giường đã hứa sẽ chiếu cố nàng, còn muốn đem toàn bộ gia sản nhà họ Lạc trao lại cho nàng. Chỉ có điều mẹ qua vừa qua đời không bao lâu thì cha đã cưới mẹ kế, về sau còn trăng hoa bên ngoài. Nàng không phải không biết kể từ khi có Lạc Thiên Uy thì cha đối với nàng không còn như xưa nữa. Không phải nàng muốn số gia tài kia, mà là cảm giác được nhân tình cảm của con người lạnh lung như thế nào, lúc còn yêu nhau thì cha thề non hẹn biển với mẹ đến khi mẹ qua đời thì hết thảy lời hứa cũng tan thành mây khói. “Vũ Trạch, không phải em còn có anh sao? Tuy cha không còn yêu thương em như trước, có thể do Thiên Uy là con trai duy nhất của cha nên để ắn thừa kế gia nghiệp cũng thích hợp hơn em, em sớm muộn gì cũng phải lập gia đình chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi.” Lạc Tích Tuyết suy nghĩ nói, đơi với Vũ Trạch nở một nụ cười rực rỡ. “Em đó, thiên lương quá đi!” Tiếu Vũ Trạch nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng, sủng nịch ôm nàng:” Tích Tuyết, không bằng chúng ta kết hôn sớm một chút được không, em đến chỗ anh ở đỡ phải chịu sự lạnh nhạt tại Lạc gia này”.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.