Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cuồng Huyết Thiên Ma
Tử Phong chợt mở mắt ra, ánh nắng buổi sáng chiếu vào từ khung cửa sổ khiến một người quen sống trong bóng tối như hắn có chút khó chịu, hắn từ từ ngồi dậy, bàn tay hơi động một chút liền chạm vào một thứ gì đó mềm mềm, đưa mắt nhìn thì đó là một nữ tử khỏa thân đang lười biếng nằm trên giường ngay bên cạnh hắn, vô cùng thoái mái mà khoe ra da thịt trắng như tuyết.Khẽ thở dài một cái, Tử Phong kéo chăn đắp lên người nữ tử đó, trong đầu không khỏi cười khổ, không ngờ hắn cũng có một ngày lại trải qua một cuộc sống hoang đường như vậy. Tóm tắt lại một chút thì lúc này đã là gần một tháng kể từ lúc hắn cùng chúng nữ rời khỏi Cổ Mộ, Bắc Hoàng Quốc, lão quốc vương tham lam, hay là Phan Minh Ngọc giả trai đối với Tử Phong lúc này đã không còn quan trọng nữa, mọi thứ đều đã bị ném thẳng ra khỏi đầu.Mọi chuyện ở chiến trường phương bắc coi như không còn quan hệ với hắn nữa, còn về vấn đề một đống trưởng lão cùng với phán quan hay chấp sự chết la liệt ở đó, tạo thành tổn thất không nhỏ đối với Lăng Hư Cung lại càng không phải là thứ Tử Phong quan tâm, đến cả việc Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên báo cáo lên các vị trưởng lão hạch tâm hay tông chủ đại nhân ra sao hắn còn chẳng thèm hỏi nữa là, cứ để đống hỗn độn đó cho cao tầng giải quyết, “dân đen” như hắn cứ hàng ngày ôm vợ ngủ là tốt nhất.Nhắc tới việc ôm vợ ngủ, Tử Phong lại quay lại đằng sau nhìn thêm một cái nữa, chỉ để lấy tay giơ lên mà đập vào trán một cái, thế là rốt cuộc hắn cũng có một cuộc sống trong mơ của mọi thằng trẩu tre trên trái đất, chỉ là rốt cuộc hắn nên vui hay nên buồn đây. Nói thì cũng không có gì phức tạp lắm, chỉ là ngày hôm qua, vốn hắn định dành cả đêm để ôm Hồ Phi Nguyệt nằm ngủ như thường lệ, thì không biết bằng một cách kì diệu nào đó, Tuyết Phi Nhan kéo theo Diệu Yên nhảy từ cửa sổ chui vào phòng hắn, rồi sau đó chuyện gì đến cũng phải đến, tràng cảnh tối qua là chống chỉ định cho trẻ sơ sinh và bà mẹ đang cho con bú.Nghĩ lại một đêm hoang đường “nhất long tam phượng”, Tử Phong âm thầm cảm ơn cái cơ thể Thiên Ma Tộc có thể lực biến thái cùng với kĩ năng Tái sinh siêu tốc cho hắn vô hạn sức bền, bằng không thì với ba vị thê tử người nào cũng có thể dùng một chưởng vỗ bay một quả núi, có trời mới biết loại nam nhân nào mới thỏa mãn được cả ba người trong một đêm cả.Để trần cơ thể của mình, Tử Phong chỉ mặc đúng một chiếc quần dài, khoanh chân ngồi trên nóc nhà của chính căn phòng của mình, bình tâm tĩnh khí, cả cơ thể lẫn tâm thần hoàn toàn thả lỏng, rơi vào trạng thái vong ngã. Ánh nắng buổi sáng sớm tuy không gắt như buổi trưa nhưng nhiệt độ cũng không phải là thấp, từng tia nắng chiếu thẳng lên da thịt Tử Phong khiến nhiệt độ xung quanh cơ thể hắn tăng lên. Cơ mà Tử Phong không có quan tâm cho lắm, hắn lúc này đang hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới riêng của bản thân, toàn bộ tinh khí thần của hắn giống như là có một sự bắt nhịp với nhau, hoàn toàn đồng điệu với nhau tạo thành một vòng tuần hoàn trong thể nội hắn.Cuộc sống thoải mái khi trở về Lăng Hư Cung cũng không có khiến Tử Phong trở nên lười biếng, hắn vẫn luôn nhớ tới quả bom siêu cấp Bạch Tử Phong bên trong hệ thống, sẵn sàng nổ tung biến hắn thành tro bụi bất kì lúc nào, vậy nên dù là ngày hay đêm, hắn đều muốn tìm cách để giải quyết vấn đề đó.Chúa Tể Hư Không đã từng nói với hắn, hầu hết mấy thứ ở trong tiểu thuyết đều là nhảm nhí, nhưng cũng có một số ít thứ là đúng, lúc đó thì hắn chưa nghĩ đến nên cũng không có để ý, bây giờ thì hắn không còn lựa chọn nào khác, đành phải thử xem như thế nào. Tâm ma sinh ra là khi ý chí của hắn không đủ mạnh, từ đó sinh ra những cảm xúc trái chiều, những mâu thuẫn trong suy nghĩ, đồng thời cũng là một phần do cảnh giới không vững của bản thân.Nếu là do cảnh giới không vững, vậy thì hắn cần dừng việc thăng cấp mà tĩnh tâm tu luyện lại, củng cố cảnh giới bản thân, còn nếu là vì bản tâm không đủ mạnh, vậy thì cũng vẫn phải tĩnh tâm, quan trọng nhất vẫn là một chữ tĩnh. Nghe thì dễ, nhưng làm thì khó, Tử Phong hắn nếu không có hệ thống thì là một tên gà mờ về tu luyện, kể cả có hệ thống thì cũng vẫn là một con gà mờ không hơn không kém, bảo hắn giết người còn được chứ bảo hắn tĩnh tâm thì không khác gì bắt chó đi cày, độ khó còn hơn cả cầm đũa bằng chân.Cuối cùng thì sau nhiều ngày thử nghiệm, Tử Phong cũng đã có thể thành công tĩnh tâm, dung hợp tinh khí thần, bắt đầu củng cố cảnh giới vốn được hệ thống “hack” lên của mình. Tuy rằng mỗi ngày bỏ ra một ít thời gian để ngồi thiền không rõ có tác dụng thật hay không, nhưng ít nhất thì Tử Phong có thể cảm nhận thấy tâm tính của mình đang dần trở nên ổn định hơn, hắn có thể dễ dàng kiểm soát suy nghĩ cùng với cảm xúc của bản thân hơn, chung quy lại thì vẫn là điều tốt.“Nè, chàng không nằm trong giường lại nhảy lên nóc nhà làm gì??” Tiếng của Tuyết Phi Nhan vang lên cắt đứt minh tưởng của Tử Phong.Hắn mở hai con mắt đen kịt của mình ra mà liếc xuống phía dưới, sau đó mới đứng lên, thả mình xuống mặt đất, miệng nói: “Nàng không ngủ thêm một chút nữa đi, dậy sớm như vậy làm gì.”“Chàng cũng đâu có ngủ đâu mà, người phải nói câu đó là ta mới đúng.” Tuyết Phi Nhan cười cười.Tử Phong nhìn Tuyết Phi Nhan trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, đến cả đồ lót bên trong cũng không thèm mặc, cứ như thế mà ở trong tình trạng chín phần khỏa thân mà đứng trước mặt hắn, cổ họng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, thầm áp chế lửa nóng trong lòng, đập chết cái ý niệm muốn lôi nữ nhân gan to bằng trời trước mắt quay trở lại trong phòng, hắn hơi lắc đầu:Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.