Dòng Máu Thợ Rèn

Chương 1: Khởi đầu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dòng Máu Thợ Rèn

Ẩn sâu trong lớp tuyết tiền xuân, một ngôi làng nằm giữa những ngọn núi hùng vĩ phía bắc. Đó là khi mặt trăng lên cao giữa bầu trời đêm, ánh trăng chiếu rọi xuống từng tán cây ẩn khuất trong màn đêm. Chúng, chờ cơ hội để khuây khỏa bản năng g·iết chóc của mình, là những con quái vật của đêm Thiên Nguyệt này.

Những cánh rừng dày đặc xung quanh làng trở thành bóng tối u ám, nơi những con mắt đỏ lửa của bè lũ quái vật lung lay màn đêm.

Trong sự hỗn loạn và kinh hoàng, một người phụ nữ trẻ tuổi, Elena, đang chạy qua những con đường rối ren của làng, cùng với một cậu nhóc, Caleb, chạy trong vòng tay của cô. Xung quanh họ là những âm thanh khóc thét với nỗi sợ hãi không thể diễn tả. Họ chạy và không ngoảnh đầu lại, chạy vào khu rừng nguy hiểm ấy dẫu biết rằng có những thứ nguy hiểm đang chờ đón, nhưng cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Bầu trời đêm u tối, phản chiếu ánh sáng xanh của mặt trăng, làm cho mảnh rừng trở nên u ám và kỳ lạ. Tiếng rít kinh hoàng từ xa xăm càng làm Elena và Caleb thêm hoảng sợ. Elena lo lắng, biết rằng nếu họ không tìm cách trốn thoát, thì sớm muộn bọn chúng cũng sẽ xé xác cả hai.

Elena nắm chặt lấy tay Caleb và chạy vội vã. Caleb cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng lớp tuyết dày làm từng bước đi trở nên nặng nề hơn. Tuy nhiên, từ bên trái, một thứ gì đó lao tới với tốc độ kinh hoàng. Theo phản xạ, Elena lấy tay che chắn cho Caleb khiến tay cô bị xé toạc, cô đã mất cánh tay bên phải. Cô gục xuống đau đớn, máu chảy ra từ v·ết t·hương. Elena ôm lấy Caleb, và tạo ra một cuộn thư rồi bỏ vào túi cậu. Cô cố gắng bảo vệ cậu bé bằng chút sức lực cuối cùng. Cô nhận ra rằng bọn chúng muốn chơi đùa với con mồi của mình, thưởng thức sự sợ hãi và đau đớn trước khi kết liễu con mồi trong sự thỏa mãn.

"Caleb, con nghe đây, ta sẽ ở lại đây và chặn chúng lại. Con hãy chạy về phía Nam, nơi đó sẽ có người giúp con," Elena thở gấp nhưng vẫn nói với nụ cười nhẹ nhàng. "Hãy chạy đi, con phải sống."

Caleb khóc nức nở, nhìn Elena và chạy đi theo lời khuyên của cô.

Elena mỉm cười, sự quyết tâm trong ánh mắt cô không thể nhầm lẫn. Cô đứng dậy, bước ra khỏi bóng tối của khu rừng, đối mặt với thứ kỳ dị đang lẻn vào. Đó là một hình thái không thể diễn tả bằng lời, một sự tồn tại đáng sợ, chẳng giống bất cứ thứ gì cô từng gặp.

"Ouroboros," một âm thanh vang vọng cả khu rừng tựa như hàng ngàn sinh vật cùng đồng thanh nói.

"Bọn khốn các ngươi sẽ không tìm được thứ mình muốn ở đây đâu," Elena hấp hối nói với vẻ mặt căm thù.

Bỗng nó thét lên một tiếng vang vọng đáng sợ, vang khắp cả khu rừng, và con quái vật đó lao tới Elena với tốc độ kinh hoàng.

Một tiếng "xoẹt" vang lên, vệt máu phun lên những tán cây xung quanh. Vết máu ấy tỏa ra từ vùng bụng của Elena.

Cô cố gắng cầm chân nó, nhưng cuối cùng, cô khụy xuống thoi thóp. Những hơi thở cuối cùng của cô nhẹ nhàng thoát ra, nhưng khuôn mặt cô vẫn thanh thản, bởi cô đã hoàn thành trách nhiệm của mình.

Con quái vật tiếp tục lao tới, nhưng đôi mắt của Elena đã khép lại một cách nhẹ nhàng. Cơ thể cô bỗng sáng lên, tựa như chiếc lá chín rụng ở mùa thu.

"Tạm biệt, hãy sống tốt Caleb," Elena thầm nghĩ, những lời từ tận sâu trong tim cô.

Con quái vật không kịp phản ứng trước ánh sáng rực rỡ, và một v·ụ n·ổ khổng lồ bất ngờ xuất hiện, thổi bay toàn bộ mọi thứ trong bán kính lớn.

Caleb quay đầu lại vì nghe thấy t·iếng n·ổ nhưng vẫn tiếp tục chạy trong màn đêm. Cậu nhóc chạy, nhưng hai hàng nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. Cậu vẫn cố nhớ lại lời dặn của Elena, rằng hãy đi về phía Nam và tìm kiếm sự trợ giúp.

Cậu chạy tiếp không ngừng với đôi chân như muốn vụn vỡ, nhưng cậu không được phép dừng lại mà "phải nhanh hơn nữa, phải nhanh hơn nữa," cậu nhóc tự nghĩ.

Cậu đã di chuyển liên tục không ngừng trong ba ngày và đã gục xuống vì kiệt sức, thiếu thức ăn và nước uống. Cậu bé đi xa tới vậy đã là kỳ tích sau chừng ấy biến cố khủng kh·iếp vào đêm định mệnh đó.

Tưởng chừng như định mệnh đã an bài cho số phận nhỏ bé kia, nhưng bánh xe số phận vẫn tiếp tục quay.

Một cơn bão tuyết lạnh giá tiến vào sâu thẳm khu rừng cổ thụ, nơi ánh sáng từ mặt trăng chật vật len lỏi qua tán lá. Một người đàn ông bí ẩn, toàn thân bao phủ bởi tấm áo choàng đen như đêm không trăng, dừng bước trước cảnh tượng đau lòng. Dưới chân những tán cây cổ thụ, cậu bé nằm b·ất t·ỉnh, lạnh lẽo đóng băng với những v·ết t·hương như nỗi đau khắc sâu vào linh hồn khu rừng này. Người đàn ông ấy giữ vẻ mặt không chút biến sắc, mắt nhìn xuống cậu bé như ánh nhìn của thần c·hết đánh giá một linh hồn mới. Không gian quanh họ chỉ còn tiếng gió thì thầm qua những kẽ lá và bóng tối kỳ bí âm thầm quan sát, như chờ đợi biết bao điều không thể đoán trước.

Chợt nhận ra một bức thư được để lại trên người cậu nhóc, đó là thư của Elena lúc nguy cấp đã để vào người Caleb cùng với lời nhắn tới người mà cô tin tưởng giao phó đứa nhóc này cho người đàn ông ấy. Người đàn ông bí ẩn đọc bức thư một lúc, và sau khi mang đứa bé về nhà, ông đã đặt cậu bé lên giường một cách cẩn thận. Ánh sáng mờ dần trong căn phòng nhỏ, phản chiếu trên gương mặt trắng bệch của cậu ta. "Đứa trẻ này mang trong mình một khao khát tồn tại thật mạnh mẽ," ông ta nghĩ thầm. Khi kiểm tra cơ thể đứa nhóc, ông không thấy v·ết t·hương nào. Vậy những v·ết m·áu này không phải do nó b·ị t·hương, mà là của ai đó khác.

"Cô lại đùn đẩy trách nhiệm cho ta nữa rồi, Elena," người đàn ông bí ẩn nghĩ với vẻ trầm ngâm.

Ông tự hỏi tại sao lang thang lâu vậy trong rừng mà không bị thú dữ ăn thịt hay bất cứ loài động vật nguy hiểm nào t·ấn c·ông. Điều đó thật kỳ lạ vì quanh đây rất nhiều sinh vật nguy hiểm.

Khi kiểm tra kỹ hơn, ông thấy có viên đá trông như pha lê được treo làm vật trang trí trên cổ cậu nhóc và một dãy chú được khắc bằng thuật pháp cấp cao. Người khắc thứ này lên cũng phải là một người cực kỳ tài năng. "Quả là, chỉ có thể là Elena làm được như này. Cô đã trở thành một thiên sư như cô mong muốn rồi đó.".

Thiên sư được cho là những người có kiến thức uyên bác về các cổ ngữ và có khả năng thao túng các yếu tố siêu nhiên, hay thậm chí là tinh thần. Họ biết cách viết thuật chú và sử dụng các bùa chú để thực hiện các mục đích khác nhau, từ bảo vệ đến t·ấn c·ông. Thiên sư cũng thường được tôn vinh vì kiến thức sâu rộng và sức mạnh phi thường của họ và những đóng góp to lớn đến nền văn minh, họ là những con người được chọn tài ba và có phẩm bất giữa vạn người.

"Đây là một dạng chú pháp bảo hộ cấp cao, gọi là 'Hộ Thuẫn Ngọc Hồi' (護擎玉回)" ông ta nói khi cảm nhận được thuật chú đã được khảm lên người cậu nhóc.

Ông dần hiểu ra tại sao thú dữ và cơn lạnh buốt của cơn bão lại không thể làm gì với đứa nhóc này.

Thế là ông ngồi trầm ngâm, suy ngẫm điều gì đó. Một lúc sau, ông đứng dậy và ra ngoài, vào khu rừng kiếm gì đó để ăn tối và vài loại thảo mộc phục hồi cho cậu nhóc sau những v·ết t·hương trên người cậu.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top