Dòng Máu Thợ Rèn

Chương 17: Vực Trời


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dòng Máu Thợ Rèn

Họ dành hàng giờ tiếp theo để nghiên cứu từng dòng chữ trong quyển sách. Những ghi chép của Elena không chỉ đơn thuần là những dòng mô tả, mà còn chứa đựng nhiều phép toán, biểu đồ và các ký hiệu cổ xưa. Elara dịch từng ký tự một, giải mã những bí mật mà Elena đã cẩn thận giấu trong những trang sách này.

Sau một thời gian dài, Elara phát hiện ra một đoạn văn bản ẩn dưới lớp mực phai mờ. “Nhìn này, mọi người” cô gọi mọi người lại. “Có một đoạn ghi chú ở đây, nói về một nơi gọi là “ Vực Trời ” . Elena viết rằng nơi này được xem là nơi cao nhất cũng là nơi sâu thẩm nhất, chính nơi này là nơi cất giấu Ouroboros .”.

“ Gì mà vừa cao nhất vừa sâu nhất là sao ? ” Caleb quay ngoắc thắc mắt.

“ Vì nó là một điểm giao thoa giữa thiên đường và địa ngục, nơi mà không gian và thời gian hòa quyện, tạo ra một thực tại song hành ” Gala giải thích cho Caleb hiểu “ hiểu đơn giản đó là một điểm liên kết mà ta đã từng nói lúc trước đó ”.

“ Ồ, vậy không phải nơi đó là nơi thuộc quyền kiểm soát của đại hiệp sĩ thánh Garrek sao chú Gala ! ” Caleb đáp.

“Đúng vậy, chúng ta cần đi gặp ông ta để tới được nơi đó ” Gala nói với vẻ mặt hơi khó chịu.

“Sao vậy chú Gala ” Caleb nhìn thấy vẻ mặt Gala và hỏi.

“Không sao ta chỉ không muốn gặp lại ông ta tý nào thôi ” Gala đáp và đi vào phòng “chuẩn bị đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành ”.

Ba ngày sau, khi ánh bình minh đầu tiên chạm vào những đỉnh núi xa xa, Gala, Caleb, và Elara đã sẵn sàng lên đường đến Thành Thánh Linh . Họ mang theo tất cả những gì có thể cần, từ v·ũ k·hí, lương thực, đến những phép thuật phòng thủ.

Hành trình của họ bắt đầu từ khi ra khỏi cổng thành Avalon, nơi mà ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua những bức tường cao v·út. Họ phải vượt qua những con sông cuồn cuộn, leo lên những vách đá cheo leo, và đối mặt với những nguy hiểm bất ngờ.

Khi đêm buông xuống, họ cắm trại dưới bầu trời đầy sao. Elara thốt lên “ đẹp thật ” Trong ánh lửa bập bùng, họ ngồi lại, chia sẻ với nhau những câu chuyện. Mỗi người đều mang trong mình một quá khứ, một câu chuyện riêng, nhưng giờ đây, họ cùng chung một sứ mệnh.

Vào đêm thứ ba của hành trình, khi họ tiến gần tới vùng đất thánh, Gala bất ngờ nhận ra những dấu vết kỳ lạ trên mặt đất. “ đây là dấu chân động vật ” Gala quỳ xuống và quan sát dấu chân được in trên nền đất “ một con vật khá to lớn đó ”

“Có khi nào là gấu không ! ” Caleb hơi lo lắng đáp.

“Không, gấu không lớn như vậy được, nhưng đây là một loài có nanh vuốt khá lớn trông cứ như một con mèo rất lớn vậy ” Gala đáp.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian,” Gala nói, ánh mắt kiên định. “Chúng ta phải nhanh chóng tiến tới thành thánh nào.”

Từ sau lưng họ một cảm giác lạnh sống lưng chạy qua, thứ đó lao ra với tốc độ kinh hoàng nhắm vào phía sau lưng Elara, chợt Gala nắm lấy cổ áo Elara và quăng ra phía xa.

“ kya ! ” Elara trúng Caleb và thét lên.

“ Nhà ngươi to thật đấy, ” Gala đổ mồ hôi trước kích thước của nó

“ Hổ sao, to quá ! ” Caleb trừng mắt bất ngờ nói.

“ Đưa Elara ra khỏi đây ngay Caleb ” Gala nói với giọng lớn tiếng.

Con hổ đó lao tới t·ấn c·ông Gala, ông lấy trong túi một con dao và nắm nó bằng tay phải, đọc được đòn vồ của con hổ đó là từ bên phải qua, Gala liền quăng cây dao từ tay phải sang trái một cách nhanh chóng và chuyển người sang một bên 2 tay ông cầm chặt cây dao vung lên, con hổ trượt một đường dài theo cú vồ vào lưỡi dao khiến chi trước bên trái của nó bị một v·ết t·hương dài từ móng lên tới thân.

“C·hết tiệt, nhát dao nông quá ” Gala nghĩ thầm.

Con hổ đó càng tức điên hơn liền quay người lại và tiếp tục t·ấn c·ông vào Gala, khiến ông phải nhanh chóng t·ấn c·ông vào vùng đầu của nó, ông dùng toàn lực đâm nhát dao vào xương sọ của nó nhưng nhát dao đó không thể xuyên được.

“Cứng quá, ” Gala thốt lên.

Con hổ đó vung một cú tát khiến Gala bị hất văng ra xa, nó tiếp tục lao tới nhanh chóng, nó đè lên người Gala và tung một cú táp thẳng vào cổ Gala nhưng Gala đã dùng 2 tay nắm chặt hàm trên và hàm dưới của con hổ lại, cuộc dằn qua lại và Gala đã bẻ gãy hàm trên và dưới của con hổ sang hai bên khiến nó lăng đùng ra đè lên người Gala, ông đẩy nó qua một bên và đứng dậy thở dốc.

Caleb và Elara quay lại thì nhìn thấy con hổ đó đã nằm ra đất.

“ Chú có sao không, chú Gala ” Caleb lo lắng nói.

“ Ta không sao, con hổ này to thật phải gấp 4 lần con hổ bình thường, ” Gala thở hổn hển đáp lời.

Cả 3 tiếp tục đi tiếp con đường đến Thành Thánh trên đường đi họ vượt suối vượt sông, khi đói thì Gala nấu ăn cho cả Caleb và Elara ăn, cũng chỉ còn vài giờ nữa thì họ sẽ đến được thành thánh, từ xa họ đã thấy được một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ với sắc trắng đầy sự cao quý tỏa sáng dưới đường chân trời, Gala nhìn Thành thánh một lúc khiến ông nhớ lại chuyện cũ khi còn là một hiệp sĩ thánh, cả 3 bắt đầu tiến đến cổng thành, từ xa họ đã thấy 2 người lính trước cổng, họ là những hộ vệ bảo vệ an ninh của thành, từ xa Caleb và Elara thấy một dòng người đi vào thành.

“ Chú Gala, họ là ai vậy ” Caleb thắc mắc.

“ những người hành hương ” Gala nhìn và đáp tiếp “ còn những hiệp sĩ thánh hộ vệ thì sẽ có nhiệm vụ bảo vệ những người hành hương đến thành thánh này ”.

“ bảo vệ ? khỏi cái gì vậy chú Gala ” Caleb thắc mắc.

“ Khỏi những k·ẻ c·ướp và các vùng c·hiến t·ranh, thường họ sẽ bị vướng lại đó nên hiệp sĩ thánh hộ vệ sẽ giúp họ thoát khỏi đó ” Gala nghiêm nghị trả lời.

“ Chú Gala ! Người tên Garrek là người như thế nào vậy ? ” Caleb nhìn Gala và hỏi.

“ Ông ta là một trong 3 đại thánh hiệp sĩ của thành thánh, là một trong 3 tông đồ của Thánh Nữ ” Gala nghiêm nghị nói.

“ Thánh Nữ là ai vậy chú Gala ? ” Caleb hỏi tiếp Gala.

“ Người là một thánh thể sống trên nhân giới này là một thể vật lý trong ba thể bao gồm vật lý, linh hồn và thần thức ” Gala nghiêm nghị trả lời “ các đại hiệp sĩ thánh sẽ được ban đặc ân bởi Thánh Nữ ”.

“ Đặc ân ? ” Caleb thốt lên với vẻ mặt thắc mắc.

“ Là những khả năng thần thánh được Thánh Nữ ban tặng như với Garrek thì đặc ân của ông ta là Thiên đạo, Gustavo với đặc ân Tử Tinh và cuối cùng là Morwen với đặc ân là đại hải ” Gala nhìn Caleb và tiếp tục nói “ nhờ được đặc ân lựa chọn cơ thể phàm nhân bọn họ không còn bình thường nữa mà được xem là những thánh thể với tuổi thọ cực kì cao, sức mạnh, sức bền, phản xạ được tăng lên kinh khủng ”.

“ Ồ, mà sao chú có vẻ không thích ông Garrek vậy ” Caleb hỏi Gala với khuông mặt thắc mắc.

“…….. ta từng là đồ đệ của Garrek và là người sẽ được định là Thiên đạo đời tiếp theo, nhưng ta đã từ bỏ tất cả sau khi mất Lylia, nên ông ấy đã tẩn ta một trận lúc đó khiến ta sống c·hết dở ” Gala ngước lên trời và đáp. “ cũng đã 30 năm rồi ! ”.

Caleb và Elara nghe và im lặng. Cả 3 tiếp tục đi đến trước cổng thành, họ bắt đầu tiến về Thành trước mặt họ là một sự uy nghiêm không thể tả khiến cho Caleb và Elara trầm trồ.

Khi ba người bước vào Thành Thánh Linh, nơi tường thành cao v·út và những tòa tháp trắng tinh khiết đứng sừng sững như bảo vệ cả một vùng trời. Các con đường lát đá sạch sẽ, và những ngôi nhà cổ kính được xây dựng bằng đá cẩm thạch trắng. Không khí nơi đây dường như trong lành hơn, bình yên hơn bất cứ nơi nào họ từng đi qua.

"đi hướng này," Gala nói với vẻ mặt cương quyết. "Ông ấy thường ở trong tòa tháp cao nhất của thành."

Caleb và Elara theo sau Gala, họ len lỏi qua những con đường đông đúc, nơi những người hành hương từ khắp nơi đổ về để cầu nguyện và tìm kiếm sự an lành. Những người lính gác đứng chốt ở các góc đường, ánh mắt cảnh giác nhưng không kém phần nghiêm nghị.

Khi họ đến gần tòa tháp trung tâm, một nhóm hiệp sĩ mặc giáp trắng bạc tiến lại gần họ. Dẫn đầu nhóm hiệp sĩ là một người đàn ông cao lớn với bộ giáp tinh xảo hơn hẳn, ánh mắt sắc bén và khuôn mặt nghiêm nghị.

"Gala, lâu rồi không gặp," người đàn ông nói, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực. "Ta đã nghe tin ngươi trở lại."

" Là Smith à," Gala đáp, giọng điệu bình tĩnh. " ngươi vẫn không khác gì mấy nhỉ, Ngài Garrek đang ở đâu vậy ta đang cần gặp ”.

Người đàn ông trung niên này tên là Smith và là một trong những đội trưởng của đội hiệp sĩ hộ vệ trong thành và là một hiệp sĩ thánh dưới trướng Ngài đại thánh hiệp sĩ Gustavo.

Smith nhìn thẳng vào mắt Gala, như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ của ông. Sau một lúc, ông gật đầu. "Theo ta," ông nói, rồi dẫn đường vào tòa tháp.

Cả 3 bắt đầu đi theo Smith, Gala bước từng bước lên những bậc thang đá xoắn ốc, mỗi bước đi đều nặng nề như mang theo cả một quá khứ đầy sóng gió. Những ký ức về người thầy cũ, về những ngày tháng rèn luyện khắc nghiệt và những trận chiến sinh tử ùa về. Nhưng giờ đây, ông không còn là học trò của Garrek nữa,

Bên trong tòa tháp, ánh sáng chiếu qua những cửa sổ kính màu, tạo nên những dải sáng lung linh trên sàn đá cẩm thạch. Smith dẫn họ lên một cầu thang xoắn ốc, tới một phòng họp rộng lớn. Ông ra hiệu cho họ ngồi xuống, người đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt họ là Garrek, Caleb nhìn ông ta như cảm thấy một luồn áp lực có thể cảm nhận được rõ rệt từ người này, ông ta trông đã có tuổi với mái tóc ngắn nhuốm bạc cùng với bộ râu rậm cùng màu trên người thì mặc một trang phục thường thấy khi không chiến đấu là một chiếc áo chỉ ôm lấy phần giữa cơ thể để lộ cơ bắp của 2 cánh tay, ông ta bắt đầu đứng dậy và đi lại trước mặt Gala.

“ To thật ông ta cứ như gấp đôi chú Gala ” Caleb thầm nghĩ, cậu cứng đờ trước áp lực mà Garrek tỏa ra.

“ Ngươi ! Quay lại đây làm gì ? Gala ” Garrek gằn giọng nói.

“ Ngài Garrek, từ sau khi gia tộc Irons bị tàn sát thi hòm vô giới đã biến mất khiến cho Ouroboros không còn được kiểm soát nữa, và có vài kẻ đang nhắm vào nó, Zorak ! ” Gala nhìn Garrek và đáp “ Chúng tôi cần đến vực trời để chắc chắn rằng Ouroboros vẫn còn ở đó ”.

“ Tên Zorak đó muốn nhắm vào Ouroboros sao ! Rất tiếc, Ouroboros đã không còn ở vực trời nữa rồi, nó đã luôn dịch chuyển khắp các cõi, chu kì của nó vẫn được người của ta phân tích ” Garrek mặt không chuyển sắc đáp.

Garrek quay người ngồi xuống chiếc ghế và thở dài “ cũng vô ích, dù có nắm bắt được chu kì của Ouroboros thì cũng chẳng thể khóa được hành vi di chuyển của nó, mọi thành viên của gia tộc Irons đ·ã c·hết, không còn ai đủ khả năng để kìm hãm nó, ”.

Gala tiến lại gần Garrek và nói về Caleb “ chưa hết hi vọng đâu thưa ngài, người cuối cùng của gia tộc Irons đang ở đây ” Gala vừa nói vừa chỉ Caleb lại gần mình.

“ Đêm đó vẫn còn người của gia tộc còn sống cơ à ” Garrek vừa nói vừa nhìn Caleb “ nhưng cũng chỉ mới là một đứa nhóc à ”.

“ Vậy ngươi tên gì ? ” Garrek nhìn Caleb với ánh mắt đáng sợ.

“ Là…Ca..leb, Caleb Irons thưa ngài ” Caleb vẫn bị choáng trước khí tức của Garrek.

“ Hãy để đứa nhóc này rèn ra hòm vô giới và một lần nữa kìm hãm được Ouroboros, thưa ngài ” Gala nghiêm nghị nói.

Garrek ngẫm nghĩ hồi lâu “ đứa nhóc này còn quá trẻ, ngươi có làm được không ” Garrek vừa nói vừa nhìn Caleb với ánh mắt đáng sợ.

“ Vâ…ng ! Cháu sẽ cố gắng hết sức ” Caleb nghiêm người và đáp.

"Chúng ta không có lựa chọn," Gala nói. "Elena đã để lại manh mối, ta phải tìm Ouroboros trước khi quá muộn."

Garrek gật đầu, trầm ngâm. "trước hết các ngươi hãy đến Vực Trời, nơi chiếc hòm vô giới vẫn còn, đem nó về thành và tìm cách tạo ra một chiếc hòm vô giới khác. Vực Trời nằm ở biên giới giữa thế giới này và thế giới bên kia. Để đến đó, các ngươi cần sự dẫn đường và bảo vệ của những thánh hiệp sĩ. Ta sẽ cử một đội đi cùng các ngươi”.

Garrek quay lưng lại, lấy từ giá sách một quyển sách cổ, mở ra và tìm một trang cụ thể. “Đây là bản đồ dẫn đến Vực Trời,” ông nói, đưa quyển sách cho Gala. “Nhưng hãy nhớ, nơi đó không giống bất kỳ nơi nào ngươi từng biết. Nó là giao thoa giữa các thế giới, nơi không gian và thời gian không tuân theo quy luật bình thường. Hãy cẩn thận.”

“Con sẽ cẩn thận,” Gala đáp, nhận lấy quyển sách.

“Và một điều nữa, hiện tại Vực Trời đã bị ngăn cấm đến” Garrek nói thêm. “Ngươi sẽ cần một bảo vật để mở cánh cổng vào Vực Trời. Nó được cất giữ ở đền thờ Thánh Linh với sự bảo vệ của Hiệp sĩ dưới trướng Gustavo, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt. Ngươi phải lấy được nó trước khi khởi hành.”

Gala gật đầu, biết rằng nhiệm vụ này không hề dễ dàng. Nhưng ông đã quyết tâm. “Cảm ơn ngài, con sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”

Cả ba nhanh chóng tiến về phía đền thờ Thánh Linh. Đền thờ nằm ở trung tâm thành phố, một công trình kiến trúc nguy nga, tráng lệ, được bao quanh bởi những bức tường cao và cổng sắt lớn. Những bậc thang dẫn lên đền thờ được lát đá cẩm thạch trắng, phản chiếu ánh sáng mặt trời tạo nên một cảnh tượng lấp lánh.

“Bảo vật mà chúng ta cần lấy là một viên ngọc thiêng,” Gala nói khi họ đứng trước cổng đền. “Nó được cất giữ trong phòng bảo vệ đặc biệt, dưới sự canh gác của những hiệp sĩ thánh. Chúng ta phải hành động nhanh chóng và cẩn thận.”

Caleb và Elara gật đầu, hiểu rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ. Họ bước vào đền thờ, ánh mắt cảnh giác, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào. Những bức tượng thánh, những dải lụa trắng và những ngọn nến lung linh tạo nên một không gian linh thiêng, nhưng cũng không kém phần huyền bí.

“Hãy tách ra, tìm kiếm lối vào phòng bảo vật,” Gala ra lệnh. “Nếu có bất kỳ dấu hiệu gì, hãy ra hiệu cho ta.”

Caleb và Elara chia nhau đi hai hướng, tìm kiếm dấu vết của lối vào. Trong khi đó, Gala tiến sâu vào đền thờ, ánh mắt không rời khỏi bất kỳ chi tiết nào. Cuối cùng, ông phát hiện một cánh cửa nhỏ, được giấu kỹ sau một bức tranh thánh lớn. Gala đẩy cửa, bước vào một hành lang tối tăm, dẫn đến một cánh cửa sắt nặng nề.

“Caleb, Elara, ta tìm thấy rồi,” Gala gọi nhỏ, ra hiệu cho cả hai tiến đến. “Chúng ta phải mở cánh cửa này, nhưng phải làm sao để không gây tiếng động.”

Caleb nhìn quanh, thấy một đòn bẩy nhỏ gắn trên tường. “Có lẽ đây là cơ chế mở cửa,” cậu nói, kéo đòn bẩy. Cánh cửa sắt từ từ mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ với một chiếc hộp đá lớn ở giữa.

“Viên ngọc thiêng,” Gala thì thầm, tiến tới mở chiếc hộp. Bên trong là một viên ngọc lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ. “Đây chính là thứ chúng ta cần.”

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng động vang lên từ phía sau. Những hiệp sĩ thánh đã phát hiện ra sự xâm nhập. “Chạy nhanh lên!” Gala ra lệnh, ôm chặt viên ngọc và dẫn cả hai ra khỏi căn phòng. Họ phải nhanh chóng thoát khỏi đền thờ trước khi b·ị b·ắt giữ.

Caleb và Elara theo sát Gala, chạy nhanh qua những hành lang, vượt qua những bức tượng thánh. Nhưng những hiệp sĩ thánh đang đuổi theo ngày càng gần. Họ không còn nhiều thời gian.

“Đi lối này!” Gala dẫn cả hai rẽ vào một hành lang nhỏ, tìm đường ra ngoài. Cuối cùng, họ nhìn thấy ánh sáng phía trước, lối thoát đã ở ngay trước mắt. Nhưng một hiệp sĩ thánh bất ngờ xuất hiện, chặn đường họ.

“Đưa viên ngọc đây!” hiệp sĩ thánh ra lệnh, rút kiếm.

Gala không do dự, lao vào t·ấn c·ông khiến vị hiệp sĩ đó b·ất t·ỉnh.

“Chúng ta đã làm được,” Gala nói khi cả ba đứng ngoài cổng đền thờ, thở hổn hển. “Giờ hãy nhanh chóng rời khỏi đây trước khi có thêm hiệp sĩ thánh đến.”

Cả ba vội vã chạy khỏi đền thờ, hướng về phía rìa thành phố. Viên ngọc thiêng trong tay Gala là chìa khóa mở cánh cổng đến Vực Trời.

Ngày trước khi đi Gala và Garrek đã có một cuộc trò chuyện gì đó không rõ.

"cảm ơn ngài," Gala nói, giọng nhẹ đi một chút.

Gala rời khỏi phòng theo sự chỉ dẫn của một hiệp sĩ gần đó, Gala vừa đi tới cửa thì Garrek cất tiếng “ Gala ! ” khiến Gala chững người lại, “ ta vẫn chờ ngươi ” rồi Gala quay đi ra khỏi phòng.

Sau cuộc họp, Garrek dẫn họ xuống gặp đội hiệp sĩ sẽ đi cùng họ. Họ là những chiến binh tinh nhuệ, được trang bị đầy đủ v·ũ k·hí và giáp trụ. "Đây là đội của ta," Smith giới thiệu. "chúng ta sẽ hộ tống mọi người đến Vực Trời."

Gala, Caleb và Elara cảm thấy một chút yên tâm. Họ biết rằng với sự hỗ trợ của Garrek và đội hiệp sĩ, họ có cơ hội tốt hơn để tìm kiếm Ouroboros và giải quyết những bí ẩn mà Elena đã để lại.

Ngày hôm sau, khi bình minh ló dạng, họ bắt đầu hành trình tới Vực Trời. Ánh nắng đầu ngày chiếu rọi, mang theo hy vọng và quyết tâm. Họ bước đi với niềm tin rằng, dù khó khăn đến đâu, họ cũng sẽ vượt qua và hoàn thành sứ mệnh của mình.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top