Dòng Máu Thợ Rèn

Chương 6: Hồi ức của Gala ( Hồi 2 )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dòng Máu Thợ Rèn

"Ta là Grim, một tông đồ của ngài Asmodeus," con quái vật đáp, "lời nguyền mà các ngươi đem về sớm muộn sẽ khiến trời đất đảo lộn trước kẻ đã được chọn đó," hắn cười phá lên một giọng điệu đáng sợ.

"Mục đích của ngươi là gì, hả con quái vật khốn kiếp kia?" Gala đáp, cùng lúc ngẫm nghĩ: "Nó mạnh quá, bây giờ phải câu thời gian cho Lylia chữa thương cho đội trưởng Magnus, một mình mình không thể nào hạ được thứ này."

"Ta tới đây để kiểm tra vài thứ," tên quái vật đó nhìn Zorak một hồi lâu, "Tạm biệt, con người, chúng ta sẽ còn gặp lại," rồi hắn tung chiếc cánh của hắn ra và bay lên bầu trời đêm.

Khi thấy hắn đã rời đi, Gala khụy xuống vì không thể đứng nổi trước những v·ết t·hương trầm trọng thế này.

"Chúng ta đã b·ị đ·ánh bại hoàn toàn," Zorak tuyệt vọng bảo, "sức mạnh mà chúng ta tự hào đã bị chà đạp một cách thê thảm."

Gala thấy thế cũng không nói gì mà chỉ bảo: "Đội trưởng Magnus thế nào rồi, Lylia?" Hơi thở Gala còn không giữ được ổn định.

"Đội trưởng không qua khỏi rồi," Lylia cúi mặt xuống và khóc thương.

Gala không thể tin được, đấm mạnh xuống đất nhiều lần khiến tay cậu chảy máu ra, "C·hết tiệt, tại sao chứ," Gala cực kỳ tức giận.

Zorak cũng không thể nói thành lời, cậu ta trầm ngâm suy nghĩ.

Trời bắt đầu đổ mưa, cơn mưa lớn. Gala ngước mặt lên, cơn mưa đó khiến cậu suy nghĩ về sức mạnh của bản thân mình, sự mất mát quá lớn trong chuyến đi lần này.

Buổi sáng hôm ấy cả nhóm lên đường quay trở về Thành Thánh Linh cùng với một chiếc xe kéo trên đó là bốn người đồng đội đã t·ử t·rận được đem về thành chôn cất. Một trong số họ cơ thể đã không còn nguyên vẹn. Trên đường đi chẳng ai nói một lời nào. Khi tới thành, cánh cổng mở ra nghênh đón chiến thắng của họ, nhưng khi họ bước vào, các hiệp sĩ khác tự hỏi sao chỉ còn có ba người vậy, những người khác đâu hết rồi, Magnus, Kan,...

Cả ba người đi đến Cung điện để diện kiến Thánh Nữ và bẩm báo nhiệm vụ. Khi cả ba tới Thánh đường thì chỉ thấy Đại Hiệp Sĩ Thánh Gustavo ở đó.

"Thánh Nữ đâu rồi, thưa ngài Đại Hiệp Sĩ?" Gala nói với giọng điềm tĩnh.

"Các ngươi không biết hành lễ trước khi hỏi ta sao?" Gustavo đáp.

"Vâng, xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi," cả ba bắt đầu hành lễ trước Gustavo.

"Ngài Thánh Nữ đã đi tới vùng phía Đông để cứu rỗi những linh hồn tội nghiệp ở đó rồi," Gustavo vừa đáp vừa nhìn chiếc hộp Pandora.

"Ta sẽ tiếp quản nhiệm vụ của ngài ấy tới khi ngài ấy quay trở lại đây," Gustavo nói với giọng nghiêm nghị.

"Thế các ngươi đã hoàn thành việc thu hồi Hắc Vật?" Gustavo vừa nhìn chiếc hộp vừa nói.

"Vâng, nhưng đội trưởng Magnus đã hy sinh cùng với ba Thánh hiệp sĩ khác," Gala bẩm báo với giọng nghiêm chỉnh xen chút buồn bã.

"Hy sinh là một điều không thể tránh khỏi, ta sẽ làm l·ễ t·ang cho họ. Linh hồn họ sẽ về với Thánh Nữ, họ sẽ được yên nghỉ trên cõi vĩnh hằng," Gustavo chia buồn.

"Vâng, cảm ơn ngài," Gala đáp.

"Lời nguyền Pandora cuối cùng đã được thu hồi," Gustavo vừa nói vừa ra lệnh hai hiệp sĩ đem chiếc hộp đi.

"Cầu chúc ánh sáng luôn bên các ngươi," Gustavo gửi lời chúc.

Cả ba đi ra khỏi Thánh đường, Gala và các hiệp sĩ khác chuẩn bị l·ễ t·ang cho đội trưởng Magnus và ba hiệp sĩ t·ử t·rận.

Buổi lễ bắt đầu thì trời đã dần bao phủ bằng một màu tối đen, như một lời tạ từ từng đợt cơn gió buốt lạnh thổi qua. Cảnh đẹp nhưng cũng đau buồn của l·ễ t·ang bắt đầu khi cả đội hiệp sĩ thánh đứng thành hàng, với những bước chân nặng nề bước đi về nơi đất liệt của chiến trường.

Magnus và ba hiệp sĩ khác được đặt vào những lễ đài đầy hoa hồng trắng, ánh nến lung linh như ánh sao trong đêm tối. Mỗi bước chân đều trầm trồ, mỗi ánh nến đều là một hồn linh đang tỏa sáng, trải lòng từng khoảnh khắc đau thương.

Lời ca hát của các linh mục vang lên, êm dịu như làn gió thoảng qua những cây cỏ. Những người thân và bạn bè, những người đã từng đồng hành và chiến đấu bên cạnh Magnus và các hiệp sĩ khác, giữa âm thanh im lặng xé nát cả trái tim.

Cây cối cao ngất, những bông hoa tươi thắm, và những ánh nến sáng lung linh, tất cả hòa quyện vào một không gian yên bình nhưng u buồn, là nơi dành riêng để tưởng nhớ và tôn vinh những hiệp sĩ đã hy sinh.

"Cánh cửa thiên đàng rộng mở, để cho những linh hồn hiệp sĩ dũng mãnh này trở về với vị thần, để họ được nghỉ ngơi trong bình an mãi mãi," linh mục tiếp tục nói, "một lời hứa về sự sống mãi mãi sau c·ái c·hết, nơi mà tất cả những hiệp sĩ thánh sẽ gặp lại nhau, và một ngày, sẽ cùng chiến đấu một lần nữa."

"Cầu chúc các linh hồn sẽ được về bên Thánh Nữ," linh mục nói.

Khi linh mục đã gửi những lời cầu chúc cho linh hồn họ, thì họ bắt đầu việc chôn cất họ ở vùng đất thánh nơi các hiệp sĩ được chôn cất. Ta nhìn từng tất đất được lấp lên quan tài gỗ nơi chứa thánh thể của họ, từng lớp và từng lớp được lấp lên, khiến lòng ta càng nặng trĩu.

Zorak quay về nơi ở của mình, để lại Gala và Lylia đứng đó.

"Này cậu đi đâu vậy?" Gala hỏi.

"Tôi xong việc ở đây rồi, tôi cần nghỉ ngơi," Zorak vừa quay lưng đi vừa đáp.

"Cậu ấy lạnh nhạt thật đấy," Lylia buồn bã đáp.

"Cậu ấy vẫn không thể nào quên được những chuyện cũ mà," Gala vừa nói vừa nhìn về bóng hình Zorak.

Vào hôm sau, Zorak được Đại Hiệp Sĩ Gustavo ra lệnh thực hiện nhiệm vụ xử lý hắc vật ở ngôi làng phía Nam, gần biên giới Camelot.

"Ngôi làng ở gần biên giới Camelot sao?" Zorak hỏi với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Đúng vậy, ngôi làng đó đã thông báo đến thủ phủ chúng ta là hiện đang có một hắc vật đã b·ị b·ắt," Gustavo đáp. "Ngươi hãy đến đó mà xử lý nó, chỉ cần một mình ngươi chắc cũng đủ rồi, ngươi thực hiện được chứ?"

"Vâng, thưa ngài," Zorak điềm tĩnh đáp.

Zorak leo lên lưng ngựa và bắt đầu tiến về phía Nam gần biên giới Camelot. Khi cậu ta tới nơi thì có một người ra tiếp đón cậu và tự nhận mình là trưởng làng nơi đây. Trên đường đi tới nơi hắc vật, ông ta vừa đi vừa nói.

"Chúng tôi đã bắt được nó, nó đang được giam ở nhà giam làng," ông ta hớn hở nói, "thật mừng vì người của Thành Thánh tới kịp lúc."

"Có thể bắt nhốt được một hắc vật thì cũng không tồi," Zorak đáp.

"Ở đây, phía này," ông trưởng làng vừa đi vừa bảo Zorak xuống tầng hầm của ngôi làng. Lúc này, phía trước mặt của Zorak là một cô gái trẻ tuổi bị t·ra t·ấn đến tàn bạo với những v·ết t·hương khắp cơ thể, quần áo tả tơi.

Zorak trừng mắt nhìn cô gái ấy: "Chuyện này là sao, trưởng làng?"

"Chính là nó, con phù thủy đã bị ám bởi hắc vật, ngài hãy bắt nó đi," ông ta bảo với giọng khinh bỉ và phun nước bọt vào mặt cô ta.

Zorak đã kiểm tra kỹ từ cái nhìn đầu tiên. Cô gái ấy chẳng có một chút gì là bị ám cả, nhưng bọn dân làng ở đây đã t·ra t·ấn dã man một cô gái trẻ tuổi. Móng tay cô ta đã bị rút sạch, hai chân thì hoàn toàn bị gãy nhưng vẫn bị treo đứng lên cực kỳ đau đớn.

"Cứu tôi với," cô ta nói với giọng thoi thóp và không thể nói hết câu được.

Lúc này đây như một mồi lửa để châm lên ngọn lửa thù hận với thứ sinh vật được gọi là con người kia trong Zorak. Ban đầu hắn ta đã bị chính đồng loại mình hại c·hết cả gia đình và chứng kiến bao nhiêu cuộc c·hiến t·ranh. Đây chính là mồi lửa để bùng lên đ·ám c·háy ấy.

Tên trưởng làng vẫn cứ tiếp tục chửi rủa cô gái ấy nhưng mọi thứ xung quanh Zorak đã không còn cảm nhận được nữa. Hắn ta không còn cảm nhận thấy gì nữa. Trong hắn ta lúc này chỉ có một mục đích duy nhất còn sót lại, đó là g·iết toàn bộ lũ sâu bọ.

Zorak rút thanh kiếm bên hông mình ra và vung nó chém đứt tay của tên trưởng làng. Ông ta gào lên tiếng thét đau đớn và ngã lăn ra đất. Zorak tiến lại gần ông ta và cắm thẳng thanh kiếm vào họng lão khiến lão đau đớn cực độ nhưng không thể la lên. Thanh kiếm từ trong miệng lão được kéo thẳng lên qua khiến miệng lão bị cắt đứt. Zorak tiếp tục cắt đứt hết tứ chi lão, để lão ta c·hết dần dần trong đau đớn và Zorak đi ra khỏi hầm, trên tay là thanh kiếm nhuốm đẫm máu tươi.

Hôm đó, chính Zorak đã tàn sát hết những kẻ hắn ta cho là sâu bọ trong cái làng ấy. Người già, phụ nữ, trẻ con, không tha một ai. Ngày hôm đó, Thánh hiệp sĩ Zorak đã không còn nữa, chỉ còn một kẻ mang nỗi uất hận vô tận, hắn ta xem con người là lũ sâu bọ và cần được thanh tẩy.

Trời đổ cơn mưa xuống, hôm ấy cả Thành Thánh Linh đã nhận được một tin chấn động. Lần đầu tiên trong lịch sử, một thánh hiệp sĩ đã phản bội với đức tin của mình, Zorak - kẻ đã tàn sát cả một ngôi làng.

"Cái gì!" Gala đứng hình đáp.

"Đừng để ta phải lặp lại," Gustavo đáp. "Zorak..."

"Không, tôi đã nghe rồi, nhưng tại sao chứ," Gala tức giận chất vấn.

"Ta không biết, ta cũng không thể tin được, cả thành đang náo động cả lên," Gustavo đáp, "Zorak đã g·iết 345 người ở ngôi làng đó."

"Khi người của chúng ta tới nơi thì mọi thứ chỉ còn là tro và máu. Người c·hết nằm la liệt, mọi thứ đều bị phá nát. Chúng ta không thể tìm thấy manh mối gì ngoài việc có dấu vết của hắc vật ở đó," Gustavo đáp.

Gala nghiến răng, cực kỳ phẫn nộ, chạy đi tìm Zorak.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top