Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đường Chuyên
Sinh mệnh đều bắt đầu vào sáng sớm mỗi ngày, Quan Trung vào tháng sáu, mặt trời còn chưa lên, không khí ẩm ướt lan khắp bình nguyên, cái chuông cổ của thư viện vẫn vang lên theo đúng quy luật ánh sáng trong ngày, mặc dù thời gian thành lập chưa lâu, Ngọc Sơn thư viện đẫ có vài phần cổ kính điềm đạm, nó không vì bất kỳ ai gia nhập mà thay đổi.Ngồi lâu trong mùa hè vốn là một chuyện khổ sai, ghế sau mỗi lần tan học đều ướt sũng, cho nên cần có người dùng nước sạch lau mỗi ngày. Vốn có học sinh trực nhật, nhưng sau khi Đơn Ưng tới, chuyện lau bàn ghế của lớp thấp là đọc quyền của hắn.Hôm qua vì khi đi lấy thức ăn không cẩn thận va vào cánh tay Lý Hữu, làm cả một bát cháo đổ ụp lên đầu Lý Ảm ở phía trước, mặc dù chỉ là không may, hắn vẫn bị trừng phạt lau toàn bộ phòng học trong ba ngày.Còn về lần trước là khi hắn đi đun nước, móc trên đòn gánh đột nhiên trượt ra bay đi, vừa vặn móc vào mông Mạnh Hữu Đồng, khá là nghiêm trọng, Mạnh Hữu Đồng nằm trên giường mất hai ngày mới đứng lên được, về sau nhìn thấy Đơn Ưng là ôm mông chạy cho xa.Còn về cảnh ngộ của Lý Thái trong tiết võ kỹ thì nói ra ai cũng thương tâm rơi lệ, vốn tập trung một đám cao thủ, để dằn mặt học sinh mới, ai ngờ một khắc sau tất cả cao thủ nằm cả đống trên mặt đất, nằm dưới cùng chính là Lý Thái.Sau khi vắt khô khăn lau, treo lên dây thừng ở góc tường, Đơn Ưng đứng thẳng dậy, bê thùng gỗ, đổ nước bẩn vào một cái ao, sau đó chuẩn bị ra sông trước cửa rửa thùng gỗ, đó cũng là yêu cầu.Thực ra hắn thích làm việc, có khi một ngày không làm việc, toàn thân không thoải mái, cả lớp học hắn nhiều tuổi nhất, còn lại là đám tiểu tử lỡ cỡ mười một mười hai, sùng bái hắn vô cùng, Đơn Ưng có sức lực bảo vệ bọn chúng, chẳng những đán cho bọn lớp trên chạy té đái vãi phân còn luôn thanh làm, loại người này không làm lão đại thì ai làm?Cho nên trong túi sách của Đơn Ưng chưa bao giờ thiếu các loại bánh, đều do học sinh lớp dưới khi về nhà chuyên môn mang cho hắn, đứa nào cũng lén lút như ăn trộm, thư viện không cho học sinh mang thức ăn từ nhà tới, thường thường bị lục soát mang đi. Chấp hành điều lệ này là đám hoàn khố lớp trên, rất thiết diện vô tư, còn về phần bánh trái đồ ăn lục soát được đi đâu thì thư viện chưa bao giờ hỏi tới.Túi sách của Đơn Ưng không ai dám lục, lần trước tên lục ra bánh bị cánh cửa kẹp vào tay, sau đó không ai dám lục soát túi sách của hắn nữa, toàn thư viện chỉ có hắn có thể mang thức ăn ở nhà tới, đám tiểu đệ tất nhiên đều nhờ cậy hắn, cho dù bị tổn thất một nửa. Đơn Ưng coi chuyện đó là đương nhiên, cha hắn, ông hắn là ăn cướp chuyên phân chia đồ trộm cướp, mình sao có thể là ngoại lệ.Lý Thái sau khi bị chơi cho một vố học khôn rồi, chuyên môn mời Đơn Ưng vào mê trận, xin lỗi vì cười người khác. Mỗi ngày mời một lần, mỗi lần mời xong còn đưa cho nhiều thuốc trị thương, tìm Mạnh Hữu Đồng chuyên môn xoa thuốc, là dược tửu do Tôn tiên sinh đặc chế, muốn dược lực phát tán thì phải xoa mạnh, Mạnh Hữu Đồng xoa rất mạnh, đôi khi còn nghiến răng mà xoa, hai tên này không có ý tốt đẹp gì, biết thế song Đơn Ưng vẫn tình nguyện nhận lời mời.Tất cả những điều đó đều lọt vào mắt Vân Diệp, y không ngăn cản, Đơn Ưng cần sinh hoạt tập thể, giá trị quan của tên này sai lệch nghiêm trọng, sửa chữa lại sẽ rất khó, chỉ có thời gian mời dần dần làm mờ những vết thương hắn phải chịu.Vân Diệp hiện giờ tạm thời không có thời gian suy nghĩ vấn đề giáo dục Đơn Ưng, y có một nhân vật phải tiếp đãi, nhân vật rất trọng yếu, ba mươi mốt hộ Vân gia trang liên danh tiến cử một vị cao nhân, nói là nhân hiếu tài học không thiếu thứ gì, là nhân tài hiếm có.Trang hộ Vân gia hiện giờ toàn đặt mắt lên đỉnh đầu, gặp người bên ngoài chẳng buồn chào, vậy mà có một vị lấy được thiện cảm của toàn bộ bọn họ, lại chuyên môn tìm người nhờ cậy tới lão nãi nãi, thể diện không phải nhỏ.Tình nghĩa của các trang hộ không thể không nể, chỉ cần Vân gia không muốn mang tiếng là coi thường trang hộ thì Vân Diệp phải gặp tên này, còn không thể thất lễ. Vì vào thư viện đọc sách, có người quỳ trước cửa thư viện, có người ăn vạ khóc lóc, còn về nhờ vả quan hệ là con đường chính quy, thông qua các trang hộ là người đầu tiên.Thiên niên lịch sự nho nhã, áo vải màu lam bị gặt tới trắng bệch, ống tay áo sờn hết cả, chân đi một đôi giày cỏ, mặc dù đơn giản, nhưng kiểu bện giày đẹp hơn người khác, tóc chải chuốc cẩn thận, lấy tấm vải bố buộc chặt, nhìn có vẻ như là cắt từ y phục ra, nếu bây giờ Vân Diệp vén áo hắn lên, nhất định nhìn thấy chỗ nào đó thiếu một miếng lớn.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.