Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đường Chuyên
Một đám chim bồ câu chân đeo ống trúc nhỏ đang nỗ lực bay bay giữa núi non trùng điệp, vượt qua núi Ba sông Thục vốn đã là một công việc gian khổ, huống hồ không trung vùng đất này toàn đám diều hâu chim cắt đói meo, bọn chúng bay còn cao hơn, nhanh hơn, móng sắc hơn, mỏ cũng mạnh hơn, là bá chủ không trung, chỉ cần là thứ bay lên không đều là thức ăn nộp miễn phí cho bọn chúng.Chim bồ câu sao may mắn thoát được cơ chứ? Nhưng đám bá chủ kia khi ăn không để ý trên món ăn buộc cái gì, chỉ thấy vướng víu, mổ ngay cái ống trúc ra, ném xuống sơn cốc.Chim bồ câu vì muốn về nhà, nỗ lực vỗ cánh bay về cái thành phố có rất nhiều động vật hai chân đi lại kia, khi bọn chúng nhìn thấy tường thành thì chỉ còn lại hai ba con, hai con bay vào thành, còn một con bay thẳng về Vân gia.Lão Tiền mặt nghiêm nghị, chắp tay sau lưng chỉ huy đám phó dịch thu hồi lương thực chuyển từ trong kho ra phơi, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám như mặt ông ta chửi bới mấy tiếng.Một con bò câu màu lam lảo đảo từ trên không rơi xuống, rơi ngay vào đống lương thực, bất chấp tất cả bắt đầu mổ ăn. Mắt Lão Tiền sáng lên, cởi ống trúc từ trên chân nó xuống, rút ra một cuộn vải trắng xem, tay run run, con chim bồ câu rơi lại đống lương thực, đám phó dịch đang định nhặt nó ra, cái thứ này luôn vừa ăn vừa ỉa, sẽ làm bẩn lương thực, Lão Tiền lại rống lên:- Để cho nó ăn, để cho nó ăn, thích ăn bao nhiêu cứ ăn, đem nước sạch cho nó.Nói xong khóc lớn chạy về nội viện.- Hầu gia có tin rồi, hầu gia có tin rồi, tạ ơn ông trời, có tin rồi.Trong nội viện Tân Nguyệt đang chỉ tay vào mặt Na Mộ Nhật, giáo huấn nàng không được chỉ biết ăn thịt, còn phải ăn nhiều rau xanh, chợt nghe Lão Tiền hò hét trong sân, vừa nghe rõ ông ta hô cái gì, chân mềm ra ngã xuống đất.Trượng phu không nói với nhà một lời đã đi bốn tháng trời, bảo là đi phụng dưỡng trưởng bối, thế nhưng Tân Nguyệt không bao giờ tin câu này, nam nhân của mình sao mình lại không hiểu, cho dù muốn đi phụng dưỡng trưởng bối thì nhất định đưa trưởng bối về nhà, để trong nhà thấy, an bài mọi chuyện thỏa đáng xong mới có khả năng đi đâu mới đi được, tuyệt đối không có chuyện vứt bỏ cả nhà lớn bé ở đó đi một mình.Trừ phi gặp phải nguy hiểm, nguy hiểm cực lớn trượng phu mới làm như thế, Tân Nguyệt không biết nhiều lắm về những chuyện trượng phu làm ngoài kia, nàng chỉ biết những chuyện vui vẻ, còn chuyện khó khăn nguy hiểm thì trượng phu không bao giờ kể. Tân Nguyệt không dám hỏi, dù nàng có làm mình làm mẩy cũng không dám hỏi chuyện Vân Diệp không muốn nói.Thời gian qua Tân Nguyệt giao con cho hai nhũ nương chăm sóc, bản thân cắn chặt răn đem mọi đau thương đè chặt dưới đáy lòng, quản lý Vân phủ, cho dù trượng phu không về nữa, nàng cũng quản lý cái nhà này thật tốt, giao cho nhi tử trưởng thành, sau đó có thể đi gặp phu quân của mình rồi.Na Mộ Nhật ném cái bát đầy rau xanh lên bàn, ôm cái bụng hơi nhô lên chạy ra ngoài cửa, Vân Diệp còn chưa biết tin mình có thai, chuyện này làm nàng rất tủi thân, nay có tin rồi, tất nhiên là gấp.Nhận lấy mảnh vải trong tay Lão Tiền, nhìn nửa ngày trời mới nhớ ra mình không biết chữ, giao mảnh vải lại cho Tân Nguyệt, mở to mắt đợi Tân Nguyệt đọc cho mình.Tân Nguyệt khôi phục lại bản sắc cáo mệnh phu nhân, ung dung nhận lấy mảnh vải, chỉ thấy bên trên viết: "Nam Chiếu loạn, Đậu Yến Sơn phản, giao chiến gấp, Vân hầu hiện, ngồi bè trúc, trốn vào Đại Giang."Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.