Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Chương 8: Even though, this day will come soon...


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Hãy Nhớ Rằng, Ngươi Sẽ Phải Chết

Hôm nay, lại là một ngày khác cho chuyến đi săn.

Cả nhóm đã dành cả một buổi tối chỉ để bàn luận về việc họ sẽ xử lí tên mob goblin ở khu phế tích Tenfuro như thế nào.

Nói là xử lí, nhưng thực chất thì họ định chơi trò đánh bài chuồn.

Cụ thể là, cả nhóm chỉ định xử lí các nhóm goblin nhỏ phân tán xung quanh khu phế tích, việc làm này nhằm mục đích làm suy giảm lực lượng của kẻ địch.

Rõ ràng, nếu so về tổng thể sức mạnh của cả hai bên thì nhóm của Eric không có cửa để mà đánh trực diện, nếu họ làm thế thì coi như c·hết chắc.

Khu phế tích Tenfuro hẳn là sẽ chia ra thành các khu vực nhỏ lẻ khác nhau, mỗi khu vực ắt hẳn sẽ được tên mob goblin ấy giao nhiệm và chia lẻ các goblin thành các nhóm làm nhiệm vụ giá·m s·át.

Về mặt lý thuyết và thực tế, nếu tên mob goblin ấy làm thế thì chuyện này sẽ chả có gì sai vì hiện tại, khu đó bây giờ đang bị chúng c·hiếm đ·óng làm cứ điểm, việc phân bổ lực lượng một cách hợp lí và nhiệm vụ giá·m s·át được tăng cường và nghiêm ngặt thì cũng rất bình thường.

Hiện giờ, nhóm của Eric đang tạm dừng chân trước ba bảng chỉ đường, như ngày hôm qua mà bọn họ đã làm.

Các thành viên của nhóm đang kiểm tra lại phục trang và đồ đạc.

Grey thì đang kiểm tra lại các m·ũi d·ao và dao găm mà cậu đang giấu bên trong túi quần và bên hông, cái quần mà hội sát thủ cấp cho cậu thực sự mặc vào rất thoải mái để cho các công việc mang tính cơ động cao, ngoài ra thì màu sắc của nó là đen tuyền nên thích hợp để làm các nhiệm vụ lén lút. Cậu cũng kiểm tra lại hai bên túi áo của áo khoác, nơi cũng được đặt dao găm vào bên trong đấy, cậu hiện không khóa áo lại vì trời đang rất nóng.

Ash thì cậu ta là thành viên của hội chiến binh nên cậu ta không mặc giáp sắt đầy người như Arthur, nên cậu ta chỉ cầm mỗi một thanh đoản kiếm và giắt bên hông là một cái rìu bằng sắt. Quần áo mà cậu ta mặc có tông màu chủ yếu là màu đen và đỏ, cái quần của chiến binh nó có độ co giãn tương đối, hay nói cách khác thì trang phục của Grey và Ash thì không khác gì nhau.

"Vũ khí của tao chả có vấn đề gì sất."

Còn về Arthur, thanh đại đao của anh chàng là thuộc hàng cứng cáp nên dường lưỡi đao không bị sứt mẻ gì và vì cậu ta đang mặc giáp sắt toàn thân, cả nhóm gần như không hề thấy rõ bên trong của cậu hiện đang như thế nào.

Petra mang theo một cây cung và đeo sau lưng một hộp đựng cung tên có hai đay đeo vai giống như balo, cô nàng cũng mang theo một loại dao găm chuyên săn thú. Ngoài ra, Petra đang mặc quần short ngắn. Vì là xạ thủ, nên không cần mặc quần ống dài hoặc bó sát như Grey và Ash. Áo của cô nàng cũng được thiết kế để có thể chịu nhiệt vào mùa đông, nghĩa là nó làm băng lông thú và cũng có thể chịu nhiệt được mùa hè. Không biết làm cách nào mà họ thiết kế được kiểu áo như thế nhỉ?

Cuối cùng là Petra và Emma, họ vẫn giữ nguyên trang phục màu trắng tinh khiết có huy hiệu ngôi sao năm cánh có đường viền màu xanh dương đậm, và cổ áo cao. Riêng Emma thì có mang theo mũ vành đen loại vừa. Cả hai đều buộc phải mang theo trượng phép thuật hiện đang cầm bằng tay trái.

Tổng thể, trang phục và v·ũ k·hí của cả nhóm không có vấn đề gì hết như hỏng hóc hoặc bị bẩn cả. Hoàn toàn ổn định.

"Mọi người nhớ kế hoạch đã bàn hết cả chưa?"

"Rồi."

"Nó vào đầu tao, bốn mắt. Không cần nhắc."

"Tôi biết rồi."

Cả nhóm đã phải giành cả buổi tối qua để bàn bạc những nước đi tiếp theo trong tương lai, sau đây là những gì họ đã nhất quyết thống nhất với nhau.

Họ chỉ lui tới khu phế tích Tenfuro vào đúng ngày hôm nay và một vài ngày hôm sau.

Cốt yếu của quyết định này là họ chưa đủ kinh nghiệm và trang bị để có thể đối phó với mob goblin trong trường hợp bắt buộc phải hành động. Tuy nhiên, đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi tại sao chỉ đúng ngày hôm nay và vài ngày sau? Là vì họ cần thông tin, họ phải nắm bắt được tổng thể thông tin về khu phế tích Tenfuro ấy.

Giả sử như cả bọn chọn địa điểm này là bãi săn thường xuyên thì đương nhiên đám goblin sẽ để ý đến những tên đồng loại khác m·ất t·ích không lí do, đám goblin ở thế giới này có trí tuệ và tư duy. Họ bắt buộc phải luôn ghi nhớ điều đó trong đầu. Nếu như chuyện này bị phát giác, cả bọn sẽ không có cơ hội địch lại kẻ thù nếu vô tình đụng độ chúng và cả đội sẽ phải trở thành những skeleton bất tử.

Ngoài ra, việc không nắm giữ chính xác địa hình của khu phế tích là một bất cập lớn, kể cả khi họ đã giành nhiều ngày quan sát nhưng không có gì đảm bảo là tất cả. Cứ cho là địa hình của khu phế tích giống như bản đồ đi, nhưng sẽ ra sao nếu như kẻ địch đang giấu những khu vực chưa được khám phá? Việc xác định chính xác từng ngóc ngách trong nơi cư ngụ của đám goblin ở khu phế tích là bất khả thi với một tổ đội toàn những kẻ tập sự.

Vậy nên, cả bọn chỉ đi điều tra tổng thể khu phế tích và tạm thời không đả động gì đến nữa, mà thay vào đó thì tập trung đi săn những tên goblin khác ở những địa điểm khác nhau và kiếm tiền. Thông qua việc này, họ sẽ có đủ tiền sắm trang bị mới và có chất lượng tốt hơn và đã có kinh nghiệm (mặc dù không phải dạy dàn hay lão luyện) thì đến lúc đó, việc quay lại bãi phế tích này cũng chưa muộn màng.

Ngoài ra, không thể không tính đến trường hợp đám goblin ở đây rời bỏ khu vực này hoặc bị một nhóm mạo hiểm giả khác săn lùng.

Trong trường hợp đó, cả bọn bắt buộc phải từ bỏ bãi săn quý giá này. Để làm được điều trên, họ ít nhất phải nắm giữ các thông tin tổng quát trước, sau đó tạm thời rời bỏ khu bãi săn này một thời gian cho đến khu đủ kinh nghiệm thực chiến và trang bị đầy đủ, đến lúc đó quay lại thì dù sớm hay muộn thì cũng kiếm được chút đỉnh, vì dù thế nào đi chăng nữa thì tên mob goblin vẫn là một kẻ địch khó xơi. Chuyện nó bị g·iết trong thời gian họ ngó lơ hẳn sẽ khó xảy ra, vì họ tính toán cần ít nhất thêm một tháng nữa thì mới đủ khả năng.

Tất nhiên, phải nhắc lại một lần nữa, nó chỉ là trong dự đoán của đội..

"Mà hình như sáng nay, đội của Charl·es nghe bảo vừa rồi đã hạ được tên một lord chieftain ở gần khu đồng bằng Field có đúng không? Nghe bảo họ kiếm được bộn tiền từ vụ đó."

Khu đồng bằng Field là khu vực bắt buộc phải băng qua nếu muốn đến Đế quốc Ryus, nghe bảo đồng bằng Field hiện giờ đang rất đông lũ orc tập hợp ở đó.

"Cô nghe được chuyện đó ở đâu vậy?"

"Không hẳn là sáng nay, tối qua tôi đi ngang qua khu phố Teruko có nghe qua về vụ đó. Hình như họ kiếm được tổng cộng một nghìn Tengo từ việc hạ được tên lord chieftain ở đó."

"Một... một... một nghìn Tengo?!"

Ash đột nhiên hét toáng lên tỏ vẻ kinh ngạc, há hốc mồm.

Biểu cảm của cậu ta cũng đúng với câu chuyện mà Petra vừa kể, một nghìn Tengo là số tiền quá lớn.

"Sau vụ đó, đội của Charl·es hình như đã được nhà vua triệu tập đến triều đình để khen thưởng. Nghe bảo là q·uân đ·ội của Đế quốc Ryus cũng đang muốn thuê họ."

Dạo gần đây, các đoàn thương nhân của Đế quốc Ryus thường xuyên bị lũ orc thấp kém và hạ đẳng q·uấy n·hiễu, mặc dù họ có thể cử một đoàn hộ tống hùng hậu nhưng đa số q·uân đ·ội chính quy, q·uân đ·ội vùng biên cảnh cùng quân viễn chinh đã được cử đi khắp nơi làm nhiệm vụ trấn áp các căn cứ của đám kobold trên đồi Teguru nằm ở phía tây bắc của Đế quốc, nên việc làm trên của họ cũng là có lí.

"Thế... còn các đội khác thì sao?"

"Ồ? Cậu quan tâm đến họ thế à, Grey?"

"Không... không hẳn lắm."

"Các đội khác cũng có được những thành tích tương tự. Nhóm của Leo và Elsa đã rời khỏi khu đại bản doanh từ một tuần trước mà ta đã biết, hiện giờ họ đang ở thuê nhà trọ cao cấp Ento ở phía đông thành phố Tenkushi. Nhóm của Charl·es thì chắc sắp tới, họ sẽ di chuyển đến Đế quốc Ryus để làm lính đánh thuê hoặc tương tự như vậy, còn nhóm của Hiro và Carla hình như đã được cử đi đến vùng biên cảnh giữa vương quốc Tenboku và vương quốc Ainz hiện đang bị đám hob goblin c·hiếm đ·óng. Tất cả bọn họ về cơ bản đều đang có một cuộc sống rất tốt, xét về tổng thể thì nhóm ta là hạng bét."

Đó quả là một lời nhận xét đắng cay không mang sự ngọt bùi, nhưng lại đúng với thực tế.

Nếu nhận xét về nhóm của Eric, thì nên nói gì đây?

Một tên thủ lĩnh tự cao (mặc dù không phải dạng bỏ rơi đồng đội) và ngu ngốc, một tên lùn tịt lắm chuyện lúc nào cũng gây sự, một tên thì lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực, một người thì lúc nào cũng ngại giao tiếp đến mức cực đoan và hai người còn lại thì lại đỡ hơn.

(Bảo nhóm chúng ta là tệ nhất cũng không phải là không có căn cứ...)

"Này, đừng có ủ rủ như thế chứ, thằng G·aygoyama. Mày lúc nào cũng suy nghĩ như thế thì bảo sao chả khá lên nổi?"

"Nói bằng mồm thì dễ... hành động thì lại khác xa đấy..."

Grey phản pháo lại bằng một câu trả lời tương đối cộc lốc, có lẽ cậu chàng chả muốn đôi co với tên này chút nào nữa.

"Thôi, thôi. Được rồi. Hai người đừng có cãi nhau nữa. Chẳng phải chúng ta đến đây là để trinh sát khu vực này hay sao hả?"

Suy cho cùng, điều Eric nói là điều có lí.

Họ không thể lãng phí thời gian một cách vô ích chỉ để cãi nhau.

"Vậy, đi thôi nhé mọi người?"

Cả bọn đồng loạt gật đầu tán thành, chỉ riêng Ash thì bồi thêm mấy câu kiểu như: "Biết rồi" "Tao biết thừa, thằng bốn mắt"... hay tương tự như vậy.

Không biết lúc nào cái tên vô giáo dục này mới sáng ra mắt mà ngưng chọc nghẹo đồng đội đây hả?

Khu phế tích Tenfuro đã bị bỏ lại khá lâu, tuy không rõ là khi nào nhưng có lẽ cũng có niên sử gần một trăm nay hoặc loanh quanh đâu đó.

Con đường dẫn thằng tới khu phế tích là một con đường mò, cỏ mọc um tùm trên đất bùn đã bị phai đi do dấu chân của con người để lại.

Quang cảnh xung quanh thực tình chả thay đổi gì mấy so với những khu vực khác, vẫn là những dây leo từ những cây gỗ hoặc đại cổ thụ mọc tua tủa, lơ lửng giữa không trung hay rêu xanh và cây cỏ mọc lên những kiến trúc bằng đá nằm trong khu vực phế tích.

Nói về Tenfuro, vì họ chỉ mới đi được khoảng năm phút nên chắc chắn là chưa rõ về kiến trúc nhưng có vẻ như, khu tàn tích này từng là một ngôi làng. Dựa vào đâu mà họ đưa ra kết luận như vậy?

Là vì cổng là một loại cổng tam quan và có kiến trúc nom trong như để phòng thủ, loại kiến trúc kiểu này thì gần như chỉ có những ngôi làng mới có. Vậy nên, hẳn là nó phải có cổng hậu vì loại cổng làng mà họ thấy gần như có thể khẳng định là cổng tiền.

"Giờ thì nhìn giống ngôi làng hơn rồi đấy."

Eric đánh giá tổng quan kiến trúc (dù chỉ mới đi khoảng thêm năm phút) trông có vẻ là một ngôi làng, họ đã bắt đầu thấy những cái giếng nước công cộng thường được cả làng sử dụng. Xung quanh bắt đầu xuất hiện những căn nhà gỗ thô sơ đã bị mục nát, một số căn nhà thì bị lủng trần và một số thì có cây cỏ mọc xuyên vào nhà. Bên cạnh đó, có vẻ như cũng có một vài nhà kho của dân làng, họ nhận biết được là do có vài gánh nước được cất ở bên trong. Một vài cái nhìn còn khá mới mẻ.

(Lũ goblin chế tạo những cái gánh nước này hả?)

"Mấy cái gánh nước này nhìn trông mới tinh đấy. Bọn này được làm bằng cái quái gì vậy?"

Ash không khỏi bất ngờ vì độ bền những gánh nước như thế này, tất nhiên thì có thể suy luận là được lũ goblin làm mới, nhưng có một số cái nhìn trông rất cũ kỹ.

"Hình như xung quanh đấy có nhiều cây tre thì phải?"

Vì Petra là xạ thủ và thường xuyên tiếp xúc với môi trường, nên những thứ như thực vật hay động vật thì có vẻ như cô nàng đều được dạy ở hội khá kỹ.

"Cô biết à?"

"Không hẳn. Tôi chỉ đoán vậy thôi, có vẻ như cái đống gánh nước này làm bằng gỗ tre. Mấy cái kiểu này thì tôi được học trong lúc tập luyện nốt. Kẻo sau này có gặp rắc rối hoặc lạc đường thì còn biết đường mà xoay sở."

"Ồ. Nếu nói vậy, trí nhớ cô cũng tốt đấy nhỉ?"

Lâu lắm rồi cả bọn mới được Ash thán phục người khác, đặc biệt là Petra vì hai người lúc nào cũng cãi lộn.

"Mà hình như hiện tại hoặc tôi chả biết, độ ẩm cũng chả cao mấy. Đám côn trùng cũng không nhiều. Tôi đoán là, đám goblin thực sự quan tâm đến mấy chuyện côn trùng như con người."

Vì sự tồn tại của gỗ tre có bị mục, hay là không phần lớn phụ thuộc vào độ ẩm, côn trùng và những thứ linh tinh khác và có vẻ như khu vực này là điều kiện lý tưởng để trồng gỗ tre nên mới nhiều loại gánh nước có màu sắc tương tự như gỗ tre.

"Mà thôi, nói thế là đủ rồi. Chẳng phải chúng ta nên tiếp tục sao?"

"Ừ... ha... cậu nói... đúng..."

"Ừ nhỉ?"

"Tiếp tục thôi nào mọi người."

Nối tiếp sự thúc giục của Eric và lời nhắc nhở của Petra, họ tạm thời bỏ qua những căn nhà gỗ, nhà kho và những gánh nước từ cũ nát đã bị mục do ăn mòn cho đến mới tinh, họ cứ tiếp tục tiến vào trong cho đến khi nhìn thấy một pho tượng lớn nằm trơ chọi giữa khu tàn tích và bắt đầu nghe thấy tiếng của một loài sinh vật, nghe có vẻ như...

"Là goblin."

Grey hạ thấp giọng xuống, cả bọn hiểu ý đồ của cậu là gì và lập tức len lút chui vào những bụi cây để ẩn nấp.

Tới rồi sao? Nếu vậy, không ngờ là nhanh đến thế.

"Bọn nó nói gì thế?"

Ash vặn nhỏ giọng nói xuống, quay sang hỏi Arthur nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.

"Tao... cũng không rõ."

Họ nghe được loáng thoáng những gì lũ goblin nói, nhưng rất tiếc, họ không có khả năng nghe và hiểu ngôn ngữ của đám goblin.

Ở gần pho tượng, có hai tên goblin chỉ mặc mỗi cái giáp sắt, đi quần rách để lộ ra hai chân xanh nhạt cùng với mũ trụ.

Mỗi tên cầm một cây giáo và một cây kiếm. Cả hai đều mang theo dao găm.

"Gatoes gaguhugaman gege ga gi gư ô, gozo gurokami gengogu?" (Đám con người hạ đẳng đó, chừng nào mới t·ấn c·ông vương quốc Tenboku đây?)

"Gezemo, gawakamo mob." (Tao không biết, cứ chờ lệnh của chỉ huy đi.)

"Gazemomamanona." (Chán quá.)

"Guforo, gant. Gokomokocha gnotgan." (Nếu thế, thì làm gì đó đi. Than vãn chả có gì đâu.)

Họ nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của đám goblin chỉ nhiêu đó thôi, mà kể cả nghe lén thì vẫn chả hiểu chúng đang nói điều gì. Nói với ai, hay là làm gì?

"Sao đây?"

Petra quay mặt qua hỏi Eric, tất nhiên là với tông giọng nhỏ hết mức.

"Chúng ta sẽ g·iết chúng."

"Bằng cách nào."

"Đánh lén."

"Hiểu rồi..."

Cả bọn chỉ có thể nói nhỏ nhẹ, nếu không muốn bị phát hiện.

Đánh lén. Vào lúc này đây, nó là một chiến thuật hiệu quả.

"Trông cậy vào cậu, Grey. Nhớ về đấy, cố lên."

"Ờ... ừ..."

Nhận được lời động viên của Arthur, Grey cũng nguôi ngoai đi phần nào nỗi phiền muồn và sợ hãi.

(Bắt đầu... thôi nhỉ?)

Ẩn hình.

Grey lập tức vào trang thái chuyển động đều, chân trái và chân phải của cậu di chuyển đối lập với tay trái và tay phải với tay trái đang cầm một con dao găm của hội sát thủ, cậu đang cầm ngược cán dao với lưỡi dao hướng ngược lại.

Cậu hít thở thật sâu và đều đặn, điều chỉnh nhịp hở để hòa mình vào dòng khí của thiên nhiên để tránh bị r·ối l·oạn.

Các bắp chân dãn nở ra nhằm tránh trường hợp dậm chận quá mạnh, cậu cũng nới lỏng bắp tay để giảm bớt sự căng thẳng.

Cậu đang di chuyển để tránh tạo ra tiếng động, hoặc nếu có thì là nhỏ nhất có thể.

Khác với hôm qua, hôm nay cậu còn mang theo một cái khăn che kín miệng để tránh bị nhận dạng sau này.

Mọi trang phục của cậu lúc này hầu như đều có màu đen tuyền.

(Một lát nữa, mình sẽ kiểm tra những chỗ khác.)

Ý của cậu là những lưỡi dao mà bản thân đang che giấu ở những chỗ khác trên cơ thể, như bốt giày hay túi áo hoặc những nơi có vị trí tương tự để che giấu.

Khi đã di chuyển một hồi, cậu tạm thời dừng lại mà lén lút quan sát.

Bên kia pho tượng là một dãy nhà cũ nát trông như ban nãy, nhưng, khác với những căn nhà ở ngoài kia thì dãy nhà này còn treo thêm những lá cờ có biểu tượng là một tên goblin gương mặt trông rất dữ tợn. Những lá cờ này giống như cờ khi dùng để xung trận.

Từ trong những căn nhà cũ kỹ, có một vài tên goblin khác đang dứng trong đó trò chuyện bằng những thứ ngôn ngữ khó hiểu.

(Có lẽ mình nên đi một vòng rồi quay về.)

Cậu phải quan sát thêm, nhỡ đâu bỏ qua thứ gì thì lại gặp bất trắc cho cả đội thì đi tong.

Grey tiếp tục đi đường vòng qua bằng rừng gỗ tre che phủ tầm nhìn của đám goblin.

Khi cậu đã quan sát và ước tính bằng mắt ở khu vực này, chỉ có khoảng mười tên goblin tất cả, nửa số kẻ địch là v·ũ k·hí cận chiến.

Những tên goblin có vài tên thì ở trong nhà, vài tên thì ở bên ngoài làm những chuyện khác hoặc những trò con bò, cậu nghĩ rằng nhiêu đó là đủ và bắt đầu quay về chỗ đồng đội.

Không có phát hiện gì mới mẻ, ngoại trừ có một lối đi dẫn vào sâu bên trong nhưng cậu không thể hành động vội, chưa có gì đảm bảo bên trong sẽ có ít lũ goblin và tên mob goblin đã vắng mặt ở đây. Không có gì đam bảo cho chuyện đó cả.

Khi đã quay về được vị trí ban đầu, Eric là người nhanh nhảu nhất mà hỏi với âm giọng nhỏ.

"Sao rồi, thu được gì không?"

"Không hẳn. Tôi chỉ tìm được vài tên goblin khác ở bên trong. Có một dãy nhà cũ kỹ nằm ở bên trong nơi bọn goblin ẩn náu."

"Bao nhiêu tên?"

"Tầm mười hai."

Họ phải trả lời ngắn gọn, nếu không thì đám goblin sẽ phát hiện ra thì đi tong cả lũ.

"Làm gì đây?"

"Tấn công sao?"

"Ổn không?"

"Tao chưa chắc về chuyện này..."

Cả nhóm mỗi người một ý, đến cả tên Ash cũng phải nhẫn nhịn mà xem xét tình hình.

Đây là lãnh thổ của kẻ địch, nếu gây rối trong đây sẽ chẳng hay ho mấy và rồi, Eric đã đưa ra một quyết định...

"Rút về thôi. Chúng ta đi săn chỗ khác, tạm thời thì chỗ này... để lần tới cũng được."

"Cũng đúng nhỉ?"

"Về chuyện này, tao đoán là tán thành."

"Tôi cũng thế."

"Phương án tốt nhất rồi."

Không còn cách nào khác tốt hơn, rút lui chính là thượng sách lúc này.

"Vậy, rút thôi. Di chuyển trong im lặng, mọi người đừng ai gây ra tiếng động nào lớn."

Theo lệnh của Eric, cả nhóm quyết định vẫn sẽ di chuyển trong bụi rậm cho đến khi tránh tầm mắt, cơ mà từ đầu đến giờ thì dường như Emma chẳng nói câu nói. Cô chỉ gật đầu khi đồng ý hoặc lắc đầu khi phản đối.

Bộ cô nàng sợ giao tiếp đến mức cực đoan như thế ư?

Họ phải mất tầm năm phút để tránh hoàn toàn khỏi tầm mắt của kẻ địch, mọi thứ đều là nhờ vào rừng gỗ tre này che khuất tầm mắt của kẻ địch, vả lại thì cũng do số lượng gỗ tre ở đây tương đối gọi là nhiều nên chuyện này cũng thành vấn đề. Ngoài ra thì, số lượng gỗ tre phân bổ vô tình là theo một đường thẳng nên chuyện đi ra hoặc đi vào tương đối dễ dàng.

"Tôi nghĩ là... ổn thỏa rồi nhỉ?"

Petra trông có vẻ chán nản song cũng cảnh giác và lo lắng, cũng đúng thôi, vì họ đã tốn một khoảng thời gian buổi sáng mà chẳng làm được gì cả.

Đằng này, phải chuồn ra khỏi khu phế tích Tenfuro và tìm bãi săn khác, lần tới họ sẽ ghé tới đây nếu đủ kinh nghiệm hoặc kẻ địch chưa bị g·iết hoặc chưa di dời sang khu vực khác. Mong là nó sẽ không xảy ra.

Khi đã thoát hoàn toàn khỏi tầm mắt của kẻ địch, cả nhóm Eric cũng đành phải chui ra bụi cây tre nhanh chóng, một phần âu cũng là do thời tiết nóng nực kết hợp với kiểu di chuyển vừa rồi, chuồn ra khỏi bụi cây là lựa chọn hợp lí. Ngoài ra thì, cũng một phần là do lũ côn trùng.

"Hz. Chán thật, cất công đi tới đây mà chả làm được gì."

Ash đang đặt hai tay lên đầu mà đi với kiểu dáng lắc qua, lắc lại chả ra gì. Cậu ta đã cất thanh đoản kiếm vào bên trong vỏ đang được giắt bên hông.

"Biết sao giờ. Chúng ta không thể làm gì khác ngoài tạm rút lui tạm thời. Đó là phương án tốt nhất."

Trời hôm nay vẫn nóng nực như mọi khi, mồ hôi đầm đìa thấm lên trang phục của cả nhóm, đến cả những người mặc kiểu quần áo mát mẻ thì vẫn nóng. Nóng. Nóng c·hết đi được. Nóng muốn thổ huyết. Nóng muốn tan chảy.

"Mà công nhận, nóng thật. Như hôm qua ấy."

"Ừ."

"Không biết gần đây thời tiết bị cái quái gì nữa?"

"Tôi cũng k-"

Ầm.

Một tiếng rung chấn dữ đội vang lên, khoảng cách rất gần. Tiếng rung chấn ở rất gần.

Có chuyện gì vậy?

"Cái... cái... cái gì vậy?!"

Ash vẫn là tên đầu tiên hét toáng loạn lên, tiếng vừa rồi cũng đủ để một người thường hoảng loạn chứ không riêng gì một kẻ như Ash.

Ầm.

Tiếng rung chấn lại bắt đầu tái diễn, lần này gần hơn rất nhiều so với lần trước.

(Là gì vậy? Tiếng này là sao? Hay đừng nói...)

"Tên... mob goblin?"

"Hả?!"

"Làm sao có thể được! Lãnh thổ của địch là ở đây cơ mà?!"

"Nhưng thế thì sao, giả sử kẻ địch đi ra ngoài tuần tra?"

"Nhưng nếu là vậy, ý cậu là, chúng đã đi trước đó hơn cả chúng ta?!"

"Ai biết được, đi mà hỏi Eric ấy!"

"Tôi không biết, đừng có hỏi."

Không cần bọn họ cãi vả qua lại, bóng dáng của kẻ địch đã hiện ra trước mắt.

Gã cao lêu ngêu khoảng hai mét bảy mươi cùng làn da xanh nhợt nhạt đặc trưng của một tên goblin, mắt hắn to và hai răng nanh như sư tử nhô ra từ hai bên quai hàm, quanh hông hắn có đeo thêm những v·ũ k·hí giắt bên hông và trên tay cầm chùy sắt cứng cáp nom có vẻ nặng gần bốn mươi ki-lô-gram, người thường mà hứng trọn là nát bét thành tôm tép.

Đi quanh gã là một lũ goblin lâu la đa dạng v·ũ k·hí và ngoại hình khác nhau, nhưng đều có điểm chung là cao không quá một mét năm mươi và ngoại hình da xanh nhạt.

Bao nhiêu tên cả thảy?

(Nhiều... nhiều quá...)

Tất cả là hơn ba mươi kẻ địch, vì chúng còn có hàng dài trải ra đằng sau tên có vẻ như là mob goblin.

"Này... làm gì đây?!"

"Bị vây kín rồi!"

"Kiểu này... khả năng b·ị đ·ánh úp sọt chắc chắn là một trăm phần trăm..."

Làm gì đây? Chạy ư? Vô ích thôi. Đằng trước là chỉ huy địch cùng với đám lâu la hùng hậu, đằng sau là lãnh thổ của kẻ thù. Đường cụt rồi.

Kẻ địch ngày càng tiến tới, họ có thể nhìn rất rõ chúng.

Từ đằng xa phía trước, tên goblin được cho là kẻ cầm đầu cười toe toét để lộ ra hàm răng thối của chúng. Hắn làm hành động nhấc cây chùy sắt nặng gần bốn mươi ki-lô-gram lên chĩa thẳng về nhóm của Eric.

(Xong thật rồi...)

"Ga gi gư ô!" (Quét sạch kẻ thù!)

"Gê!" (Tuân lệnh!)

"Guru!" (Tuân lệnh!)

"Gufu!" (Tuân lệnh!)

Đám goblin nói ra những thứ tiếng khó hiểu, rồi bắt đầu chạy ào ào tới như bầy ong vừa bay vù vù ra khỏi tổ, cứ như mọi thứ đã đạt đến giới hạn của chính nó mà tuôn trào không kiểm soát.

Đúng. Lũ goblin toan g·iết c·hết cả bọn.

"Chậc! Tất cả vào thế hết đi! Bọn chúng đang tới đấy!"

Arthur lập tức ra lệnh cho cả đội vào thế phòng bị và t·ấn c·ông thay cho Eric.

Grey đặt tay lên cán dao mà cậu đang cất đồng thời đảm bảo tất cả những con dao ở vị trí khác như ở túi áo, bốt giày,... đều đảm bảo. Ash rút thanh đoản kiếm mà cậu ta từ nãy giờ cất bên trong bao kiếm ở bên hông trái, nay đã rút nó ra và cậu ta nắm chặt phần cán kiếm. Eric và Emma thì thủ thế với cây trượng phép thuật của họ, chuẩn bị niệm phép bất kỳ lúc nào. Arthur nắm chặt cán kiếm của thanh cự kiếm đồng thời kéo mũ trụ xuống, cậu ta đứng hiên ngang trước tiền tuyền của cả đội mà đón đầu kẻ thù, cùng với Ash. Petra đứng bên cạnh Eric và Emma thì đã lấy cung ra khỏi bao đựng cung mang sau lưng, cô đặt cung lên dây cung dẻo dai và cứng cáp, kéo căng nó thành hình bán nguyệt và chuẩn b·ị b·ắn.

Đội hình hiện tại vẫn hệt mọi khi.

Arthur đứng đầu đón đòn đánh đầu tiên từ kẻ địch, Ash đứng sau Arthur vì cậu ta không mang nhiều giáp như Arthur. Eric và Emma đứng giữa đội hình, Petra đứng bên cạnh hai pháp sư để có vị trí ngắm bắn (vì hiện tại cô không thể tìm ra chỗ nào hợp lí, hoàn toàn bất khả thi ngay lúc nào) và Grey thì đứng đằng sau để hỗ trợ.

Đội hình này là hoàn hảo nhất dành cho tân binh, nhưng có một điểm yếu chí mạng. Phải. Đó là vị trí phòng thủ đằng sau là rất mỏng, tuy muốn, nhưng họ không thể tự mình thay thế hoặc bổ sung vị trí đó hơn ai bằng Grey. Khổ nỗi, mỗi thành viên trong nhóm lại thích hợp và vai trò khác nhau. Không thể thích gì làm nấy, nếu không thì mọi chuyện sẽ càng lúc càng tệ.

"Bọn chúng tới rồi!"

Arthur lập tức vung thanh cự kiếm theo hình đường chéo từ trái lên, bổ nát một tên goblin cầm kiếm đang lao thẳng đến.

Xác của hắn ngã lăn ra sau, khiến cho đồng đội của gã hoảng loạn đôi chút nhưng sau đó lại tiếp tục ùa lên như n·ước l·ũ.

Petra nhả tên bắn, trúng vào đầu một tên goblin cầm kiếm khác ở hàng trên cùng, Emma thi triển phép "Khóa" lên ba mục tiêu gần nhất và Eric niệm phép "Cường hóa". Ash lập tức đánh bay cùng lúc ba kẻ địch, hai kẻ trong số đó là dính đòn "Khóa" của Emma. Grey không thể đứng không làm gì, cậu dùng Ẩn hình rồi lẻn vào trong bụi cây, sau đó lại xuất hiện ở bên phải của đám goblin. Cậu lập tức dùng tay bịt miệng tên goblin cầm rìu nhân lúc kẻ địch đang không chú ý và kéo nó vào trong bụi cây. Cậu dùng hai tay khóa cổ trong khi tay phải đang cầm dao găm. Bẻ cổ không được vì kẻ địch dùng tay chống trả đập vào đùi và bụng, Grey lập tức dùng dao găm cứa vào cổ tên goblin đồng thời dùng tay che miệng nó.

Khi đã kết liễu xong kẻ địch, cậu dùng hết sức bình sinh ném xác của tên goblin ấy ra khỏi bụi cây.

Đám goblin xung quanh lập tức giật mình vì từ đâu đó trong bụi cây, xác của đồng loại nằm lăn lốc.

"Cơ hội đây rồi!"

Arthur lập tức lao lên như đại bàng sắt đồng thời vung thanh đại đao to xác thanh một vòng cung hình tròn vào giữa trận địa địch, quét sạch sáu tên gần đó.

Grey từ trong bụi cây rút ra ba kunai và phóng về lũ goblin, tuy không kết liễu được kẻ địch nhưng cũng khiến chúng bước đi loạng choạng.

Ash lợi dụng sơ hở lao lên và dùng thanh đoản kiếm chém một đường ngang vào bụng một tên goblin bị trúng kunai.

Eric lập tức đổi sang phép "Bảo hộ" nói là đổi chứ thực ra cậu ta bồi thêm một phép để thi triển cùng lúc. Điều này sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho chính bản thân cậu ta.

Petra vẫn tiếp tục nhả thêm tên bắn khi cứ mỗi lần đám goblin hàng tiếp theo xông tới.

Emma tiếp tục đổi sang phép "Cầu lửa". Từ trên viên pha lê của trượng phép thuật, một nhúm lửa màu đỏ rực được tập hợp lại và phóng về phía tên goblin đứng trước mặt Ash.

Grey nay đã đi ra khỏi bụi cây mà cậu nhảy nhào lên tên goblin phía trước bản thân, gã goblin bất ngờ song vẫn bị Grey đè xuống bằng hai chân. Cậu giơ dao găm lên vào đâm vào nhát vào mặt nó rồi đâm một nhát nữa vào cổ để đảm bảo kẻ địch không thể cử động nổi.

"Arthur! Nhờ cậu mở đường máu! Tất cả mọi người, chạy theo sau lưng cậu ta!"

Hiểu lệnh, anh chàng lính tăng lập tức dồn toàn lực và chạy. Cậu ta đâm sầm vào những tên goblin bằng giáp sắt cứng cáp.

Nhưng, kể cả vậy thì, tên mob goblin ấy thì xử lí như thế nào?

(Ủa?)

Tại sao tên mob goblin ấy lại chẳng làm gì? Nó tính làm gì? Tại sao? Tại sao hắn lại đứng yên?

Nó định làm gì? Mồi nhử ư? Hay chỉ đơn giản là hắn chẳng làm gì? Hắn coi thường mạng sống của cả bọn chả thèm để tâm? Hắn coi họ là mối nguy chẳng đáng để bận tâm? Kẻ cả vậy, tại sao hắn lại chả làm gì? Chuyện gì vậy?

Cả đội ngơ ngác, họ chẳng hiểu nổi hành động của tên mob goblin.

Đám goblin cũng không còn t·ấn c·ông nữa, chúng định làm gì? Tại sao?

Khi Ash quay đầu ngoái lại nhìn, cậu ta thấy nó cười.

Nó cười ư? Nó cười vì điều gì?

Nếu hắn thực sự tha bổng bọn họ, thì hắn cười để làm gì?

Đừng có giỡn mặt. Mày cười để làm quái gì cơ chứ, tên mob goblin kia?

Tại sao mày lại cười? Mục đích của mày là gì?!

(Nghĩ đi. Nghĩ đi. Ash. Mày phải nghĩ! Hắn cười để làm gì?!)

Grey cũng hiểu nét mặt vừa rồi của Ash, cậu đã thấy kẻ địch đang cười. Một nụ cười.

Chúng cười ghê rợn. Quai hàm của chúng mở rộng ra và cười. Cười toe, cười toét. Cười rất lớn. Cười mất kiểm soát. Chúng cười cứ như là một lũ s·át n·hân. Chúng cười để làm gì? Để làm gì?

[Hãy đón nhận c·ái c·hết đi.]

Đó là... một giọng nói.

Của ai vậy?

"Này... cái giọng vừa rồi... của ai vậy?"

Petra nghe được sao? Không chỉ mỗi cậu?

"Tôi... tôi... tôi không biết! Bà đừng có... hỏi tôi!"

Ash phản pháo lại trong nỗi sợ hãi, một nỗi sợ thấu xương.

Nếu Petra và Ash nghe được, Grey cũng nghe được... thì có nghĩa là, cả Eric, Emma và Arthur đều nghe được.

Từ đâu? Giọng nói đó từ đâu? Nó có liên quan gì đến hành động bất thường của lũ goblin?

(Mình... sợ. Sợ quá. Sợ quá. Sợ quá. Sợ quá. Sợ quá. Sợ quá!)

Grey đang hoảng loạn, cậu chả biết gì hết. Cả nhóm chỉ biết cắm đầu chạy thoát.

Nhanh. Nhanh chân lên, mau chạy ra khỏi đây. Nhanh chân lên! Nếu không thì, cả lũ sẽ c·hết mất!

Tiếng nói đó là của ai cơ chứ?!

[Mày sẽ phải c·hết.]

Lại nữa rồi, đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Làm ơn, đừng nói nữa!

[Sẽ thú vị lắm đây!]

Thú vị nỗi gì? C·hết sẽ thú vị sao?! Mày nghĩ chuyện đó sẽ thú vị sao?!

(Đừng có nói gì nữa! Im đi. Mày im đi! Im hết đi! Tao chưa muốn trở thành skeleton bất tử! Im đi! Im đi! Im đi!)

[Gã pháp sư đó. Đúng, chính là mày. Mày sẽ phải c·hết.]

Vụt.

Từ phía sau, một cây kiếm với tộc độ thần sầu phóng tới. Nó len lỏi qua khe hỡ của nhóm, thanh kiếm đó...

"Eric!"

Bằng một cách nào đó, thanh kiếm lại có bay với tốc độ nhanh, xa và chuẩn xác đến vậy, cắm thẳng vào lưng của Eric.

Eric đau điếng người, buông cây trượng phép thuật khỏi tầm tay. Cây trượng phép thuật rơi xuống đất, viên pha lê bị vỡ nát.

"Nó được yểm phép thuật sao?! Khốn kh·iếp!"

Ash tức tối như để xua tan đi nỗi sợ, cậu ta nhanh chóng đỡ Eric đang ngã nhào xuống.

"Cây trượng của cậu ta?! Để tôi cầm nó!"

Petra nhanh chóng cúi người xuống cầm theo cây trượng phép thuật đã bị hỏng của Eric, cô không muốn vứt nó ở đây. Nếu không có nó, Eric sẽ chả là gì cả.

"Eric! Tỉnh dậy đi! Này, đừng có c·hết! Tỉnh dậy đi! Sử dụng phép đi! Đừng có c·hết! Mày là pháp sư trị thương cơ mà! Dạy đi! Đừng c·hết!"

Vô ích thôi, bởi vì... pháp sư trị liệu một khi b·ị t·hương nặng như thế này, việc sử dụng phép thuật trị thương hoặc hỗ trợ... là điều không thể.

Lũ goblin vẫn ở đó, bọn chúng vẫn cười. Đừng có cười nữa! Đừng cười nữa!

"Bọn mày im đi! Im hết đi! Đừng có cười! Bọn tao biết lỗi rồi! Từ nay trở về sau, bọn tao sẽ không bén mảng tới đây nữa! Vậy nên, im hết đi!"

Ash chịu hết nổi với cái giọng nói bí ẩn vang vẳng trong đầu cùng tiếng cười nhạo báng, sỉ nhục và ghê rợn của đám goblin. Đủ rồi, đừng cười nữa.

[Hahahaha! Chuyện này vui thật đấy! Bây giờ thì, hẹn gặp lại nhá, The Sixth Warrior.]

"The Sixth Warrior là cái quái gì?! Đừng có lảm nhảm nữa. Mau cút đi! Cút khỏi tâm trí tao ngay!"

Ash vẫn tiếp tục gào thét trong giận dữ.

Uỳnh uỵch.

Một âm thanh giống như tiếng tim đập vang lên trong trí óc họ. Tiếng nói của kẻ đó đã biến mất, thay vào đó... một hình ảnh kỳ lạ chạy xoẹt qua đầu của Grey, của Ash, của Emma, của Arthur và của Petra.

Phải.

Đó là, một hình vẽ.

Một hình vẽ có một cái cây, nó có rễ. Rễ của nó đâm chồi lên từ mặt đất. Hình vẽ đó bị giới hạn bởi một hình tròn. Đó chính là một đường viền, hay nói đúng hơn là đường giới hạn, nó có hình tròn. Hình vẽ của một cái cây. Nó chỉ mới là rễ non. Chưa có cây.

Nó là cái gì vậy?

"Chạy nhanh đi! Đừng có quay đầu lại!"

Lần này là Arthur, cả nhóm chưa bao giờ thấy cậu ta hét lớn như vậy. Cậu ta đang giận dữ ư?

Còn Emma, cô nàng gần như chả nói gì hết. Cả Petra cũng vậy. Hai cô gái duy nhất của cả đội chả nói gì. Họ không nói gì cũng không phải là tội. Sốc trước chuyện này có phải là chuyện gì vui vẻ đâu chứ?

Đám goblin cuối cùng cũng chả t·ấn c·ông nữa, Ash cứ thế mà cõng Eric đang b·ị t·hương nặng trên vai theo sau là Petra và Grey.

Rốt cuộc thì tên goblin niệm phép và tên phóng v·ũ k·hí có kỹ thuật cao đến cỡ nào mới có thể làm được như thế chứ? Vô lý. Chuyện này quá sức vô lý.

Họ đã chạy ra khỏi cổng tiền của ngôi làng. Họ đã chạy hồng hộc mệt mỏi khỏi khu phế tích.

Không đợi lâu, họ nhanh chóng đặt Eric với tư thứ nằm sấp, không dám để cậu nằm ngửa.

Vì sao họ lại làm vậy? Vì họ không dám rút kiếm ra, nếu rút thanh kiếm đó thì máu sẽ lại tiếp tục chảy và c·hết. Kể cả thế, họ không có kinh nghiệm trong việc đó. Đó là lĩnh vực của Eric, chứ không phải của bọn cậu.

(C·hết tiết, chẳng lẽ cứ để như thế mà mặc kệ cậu ta c·hết ư?!)

Grey bất lực trước sự bất tài của bản thân, cậu thậm chí còn không có nổi bất kỳ kiến thức sơ cứu nào. Cậu chỉ biết những cách sơ cứu cơ bản nhất, mà cho dù có là cao hơn thì... v·ết t·hương này, đòn t·ấn c·ông đó... chính là đòn chí tử.

"Eric! Tỉnh dậy đi! Này! Sao mày lại nhắm mắt! Ai cho mày c·hết hả?! Dạy ngay cho tao! Dạy ngay đi!"

Ash vẫn tiếp tục cố gắng đánh thức Eric, nhưng... thôi đi. Mày không thấy hành động của mày chính là vô nghĩa hay sao?

"Tình dậy đi! Tỉnh lại đi Eric, cậu chưa được c·hết!"

Cả Petra nữa, cô nàng làm vậy thì có ích gì? Cả nhóm chẳng một ai biết cách sơ cứu.

Ngay cả Emma học cùng khóa với Eric, tất cả những gì cô nàng biết là phép t·ấn c·ông chứ không phải trị thương. Dù có muốn học, các tế bào trong cơ thể lại không thích nghi với phép đó. Vậy nên, đây không phải là lỗi của cô...

(Emma. Tại sao cậu lại như thế? Đừng làm như... tất cả là tại lỗi của cậu. Đó không phải là lỗi của cậu...)

Grey vẫn đang đứng như trời chồng, chính bản thân cậu cũng chẳng thể làm gì.

Arthur vẫn đang đứng đó, cậu ta cũng không nói gì. Cậu ta tháo mũ trụ ra. Gương mặt hung tợn có vết sẹo trne emas cùng làn da ngăm đen. Cậu ta đang cố không để lộ cảm xúc nào cả.

"Ư..."

Đột nhiên, Eric tỉnh dậy.

Mắt cậu ta lờ đò, có quâng thâm đen. Thể trạng và sức lực rất yếu. Thậm chí cả việc nói thôi là cả một vấn đề, máu chảy ra từ cổ họng của cậu ta.

"Aha... hahaha... hahaha..."

Tại sao cậu ta lại cười?

"Cậu... cười gì... vậy?"

Grey hỏi Eric trong khi chính bản thân cậu đang đứng như trời chồng, giờ đây, đang khuỵa gối xuống.

Khóe mắt của cậu hơi cay, nước mắt? Nước mắt sao? Cậu đang khóc? Không. Không chỉ có mình cậu. Ngay cả tên đó, cũng khóc?

"Quả thật... đó là... sai lầm lớn nhất... của đời... tôi..."

"Không... không phải! Sai lầm gì chứ?! Đó không... đó không phải là sai lầm của cậu!"

"Tại... là tại... tớ..."

Emma bây giờ mới lên tiếng.

Đừng đổ lỗi cho bản thân nữa. Quyết định đi về phế tích Tenfuro cũng chỉ là đề xuất của cậu mà thôi, hà cớ gì mà cậu phải xin lỗi cơ chứ? Đó là chuyện cả nhóm tán thành cơ mà?

"Vẫn là... do tôi... có phải vậy... không? Emma, đó không phải... là lỗi của cậu. Là do... tôi. Tôi đã... quá chủ quan... mà không tính đến trường hợp... tên mob goblin đó... hắn sẽ đi ra ngoài và... quay trở lại..."

Eric giờ chỉ có thể nói với giọng thều thào khó nghe, cậu ta không thể nói trơn tru như thường được.

"Vậy nên... trước khi tôi đi... tôi vẫn phải nói một điều...)

"Đừng có nói gì... đây chính là lời trăn trối của cậu vậy, Eric!"

"Mày nói cái quái gì vậy?! Trước khi mày đi?! Tao chưa cho phép mày đi! Đừng có trở thành một kẻ hèn nhát như thế! Đó không phải là mày!"

"Đủ rồi, Ash! Đừng có nói thêm lời nào như thế nữa!"

"Mày im đi! Mày thì sao?! Mày cũng giống như tao thôi?! Sau chuyện đó rồi sao hả?! Cứ để cậu ta ở đây ư?! Cứ để cậu ta thành tộc skeleton bất tử ư?! Rồi còn nữa, cái giọng nói đó là cái quái gì cơ chứ?! Đám goblin đó ắt hẳn là đám tay chuyên, chúng ta đời nào có cửa cơ chứ?! Cuối cùng, cũng đều vô dụng hết cả thôi!"

Tất cả đều là sự thật. Họ chả biết gì hết. Họ chả thể làm gì hết. Đúng, bọn họ đều lũ vô dụng.

Ash nói trong khi đang bất lực, đang ngồi khuỵa xuống đặt tay lên lưng của Eric.

Không một ai dám rút thanh kiếm ra.

"Còn nữa... đừng có... rút thanh kiếm... ra. Nó... đau lắm... đấy?"

(Đừng nói nữa. Đừng làm như... cậu sắp c·hết vậy!)

"Tôi đã nghĩ... thời gian cả tháng quá... đi cùng... với mấy người... đều là vô nghĩa... nhưng giờ... thì... tôi nghĩ thì nó... cuối cùng... cũng đã có nghĩa rồi... nhỉ?"

Gương mặt của cậu ta vẫn đang cười. Tại sao cậu ta lại cười? Này, đừng cười nữa mà. Bọn tôi cầu xin cậu đấy. Đừng cười nữa...

Cả nhóm chẳng nói gì hết. Họ không dám nói gì cả. Họ không thể... nói đúng hơn, là không đủ dũng khí để nói gì cả. Họ chả thể làm gì hết. Chỉ là đám vô dụng và bất tài.

"Vậy nên... với tư cách... là đội trưởng... của cả nhóm thì... tôi... sẽ bổ nhiệm... đội trưởng đời tiếp theo... chính là..."

Eric ngước mặt lên, cậu ấy quay đầu về phía Arthur và chỉ ngón tay trỏ về phía cậu chàng to xác...

"Chính là cậu... Arthur..."

"Arthur... sao?"

"Cậu nói... cái gì vậy?"

"Tao... tao chả hiểu... mày nói cái quái gì hết! Tiếp theo là thế nào?! Chẳng phải mày là đội trưởng của bọn tao sao?!"

Nếu Eric nói như vậy, có nghĩa là...

"Không... Không. Đừng. Đừng có đi mà..."

Grey bắt đầu khóc, nước mắt lăn dài trên má cậu.

Petra thì sao? Cô nàng bắt khóc sụt sịt, cả Emma cũng tương tự. Ash thì đang... rưng rưng nước mắt. Một kẻ như Ash, lại có thể rơi nước mắt vì kẻ khác sao?

Chỉ có mỗi Arthur, là vẫn còn đứng vững ở đó. Cậu ta không khóc. Cậu ta chả làm gì cả.

"Vậy thì... tạm biệt... mấy người nhé? Tôi... đi trước... đây..."

Cất những lời nói cuối cùng, cánh tay của Eric rơi xuống đất và tạo ra âm thanh cái phịch. Cái đầu của cậu chàng pháp sư trị thương cũng đã ngừng hoạt động, má phải của anh chàng áp lên bùn đất cùng với máu chảy ra từ miệng.

Mặc dù vậy, cậu ta vẫn cười kể cả khi đã...

Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.

Ngày hôm nay, pháp sư trị liệu của cả đội... Eric, đã chính thức, t·ử t·rận.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top