Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lăng Thiên Chiến Thần
Tiền thiếu gia đứng dậy, hắn ta nhìn Vương Hiển, cười nhạt nhưng đầy ẩn ý: "Nhà họ Tiền chúng tôi chưa bao giờ bạc đãi những con chó trung thành cả. Nhưng nếu con chó này ăn cây táo, rào cây sung, muốn cắn chủ của mình thì e rằng kết quả sau cùng của nó sẽ là nồi thịt chó đấy.""Vâng vâng. Tiền thiếu gia yên tâm ạ, Vương Hiển chắc chắn sẽ là con chó trung thành nhất của nhà họ Tiền, chắc chắn ạ." Vương Hiển sợ vỡ mật. Dù nhà họ Vương vẫn có thể sống sót bằng thực lực của chính mình khi không dựa dẫm nhà họ Tiền, nhưng theo tình thế hiện nay, ông ta chẳng có cách nào giữ mình không nhúng tay nhúng chân vào vũng bùn này cho được. Nhà họ Vương không những phải làm tay sai cho nhà họ Tiền với nỗi e dè sợ này sợ kia, đã thế lỡ xảy ra chuyện gì lại còn phải lo lắng không yên nữa chứ. Đây là cuộc sống của con người à? Nhưng có cách nào khác đâu, nắm đấm của ai cứng hơn thì kẻ đó có quyền có lý. Không đánh thắng được thì chỉ có thể làm con chó quỳ dưới chân người ta."Ừm, được, phải hoàn thành tốt việc tôi giao đấy, không được để một đứa Miêu Trại nào lọt lưới." Tiền thiếu gia cười khẽ, dường như tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của hắn ta. Vương Hiển gật đầu như giã tỏi, ông ta đang định nói gì đó thì bị tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa ngắt lời. Cánh cửa phòng khách bỗng bị đẩy ra mà không có chỉ thị hay gõ cửa gì sất. Một đôi nam nữ trẻ tuổi sải bước tiến vào."Các người là ai? Không biết đây là đâu à? Không muốn chết thì cút mau đi." Vương Hiển giật thót tim, ông ta vội mở miệng quát mắng. Hôm nay là một buổi gặp mặt bí mật, ông ta không ngờ đang đâu lại có hai kẻ lạ mặt tự tiện xông vào đây. Tiền thiếu gia mà tức giận thì tiêu tùng hết."Hừ, náo nhiệt đấy nhỉ." Diệp Thiên đưa mắt khẽ lướt nhìn, anh nói vài con chữ ngắn ngủi vậy rồi ngồi lên chiếc ghế mà tên Tiền thiếu gia kia vừa ngồi. Miêu Liên trông không khác gì một cô người hầu, cô ta cung kính đứng phía sau lưng Diệp Thiên mà không nói một lời nào cả.Cảnh tượng này khiến Tiền thiếu gia nhíu mày, hắn ta chăm chú dõi theo Diệp Thiên bằng đôi con ngươi lạnh lùng, sau đó chuyển sang nhìn Miêu Liên, đôi mắt của hắn ta bỗng toả sáng lập loè, chậc, người đẹp này mướt quá."Cậu cậu, cậu mau ra ngoài cho tôi." Cảnh tượng ấy làm Vương Hiển giật nảy mình. Tiêu rồi, tiêu rồi, Tiền thiếu gia sắp tức lên rồi, tiêu rồi."Sao tôi phải ra ngoài?" Diệp Thiên ngẩng đầu, anh hờ hững nhìn ông ta: "Tôi không ngờ Vương Hiển - người đứng đầu của nhà họ Vương lại quỳ trước mặt người khác như một con chó thế kia. Nực cười làm sao."Vẻ mặt của Vương Hiển khó coi hơn hẳn, lời Diệp Thiên nói như đang sát muối vào vết thương của ông ta vậy: "Hừ, tôi không quan tâm cậu là ai, giờ cậu mau cút đi cho tôi." Mặt Vương Hiển tối tăm tột độ, nếu không phải Tiền thiếu gia đang ở đây thì e rằng ông ta đã không nhịn được, nổi gió nổi bão từ lâu rồi.Tên Tiền thiếu gia kia nghe ông ta nói vậy, hắn ta giơ tay ra hiệu ngừng nghỉ: "Vương Hiển, đã tới đây thì đều là khách cả, ông đừng ăn nói như vậy. Chào người anh em, tôi là Tiền Tầm của nhà họ tiền, ta có thể kết bạn không nhỉ?"Diệp Thiên chẳng buồn ngẩng đầu đón hùa lời khách sáo của Tiền Tầm: "Thôi khỏi, sao tôi xứng với tiếng tăm của Tiền thiếu gia cho được.""Người anh em cứ đùa." Tiền Tầm mỉm cười, hắn ta lại đưa mắt nhìn Miêu Liên: "Tôi có thể làm quen với cô đây không, xin hỏi họ của cô đây là gì?"Miêu Liên hừ một tiếng, cô ta quay đầu sang chỗ khác với vẻ coi thường, từ khi Miêu Liên biết những trắc trở mà người dân Miêu Trại gặp phải thì cô ta chẳng có tí cảm tình nào với tên này cả."Ha ha, cô đây làm vậy sẽ khiến Tiền Tầm buồn đấy." Tiền Tầm cười đểu giả, hắn ta liếm môi trong vô thức: Cá tính đấy, tôi thích."Hừ, anh buồn hay không thì có liên quan gì tới tôi chứ?" Miêu Liên hừ lạnh lùng, từ đầu buổi đến giờ khuôn mặt của cô ta cứ đanh lại như vậy.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.