Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
Mã Sơn Sơn trêи người sạch sẽ, rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, mày cũng dần dần dãn ra, ngủ một cách yên bình.
Lương Thần lại ngồi ở mép giường, rất lâu mà không bước ra ngoài.Biết chắc Tôn Bân Úc và Lục Cảnh vẫn còn ở phòng khách nhưng cô hoàn toàn không muốn bước ra ngoài.Hai người ngoài cửa cũng luôn không gõ cửa.Trong nhà bốn người, cũng không tính là vắng vẻ, lại giống như nhà trống.Tôn Bân Úc bực bội mà bước qua bước lại tại chỗ, cuối cùng vò vò đầu, nói: “Anh ra ngoài đi dạo một lát, cậu tự mình nói chuyện với cô ấy đi!”Tôn Bân Úc đi rồi, trong phòng khách chỉ còn một mình Lục Cảnh.Cậu đi đến cửa phòng cho khách, gõ gõ cửa.
Sức lực Lục Cảnh lớn, hốc mắt đỏ lên, có ý muốn ném Tôn Bân Úc ra.Tôn Bân Úc thầm mắng một tiếng “Tiểu tử thối” sức lực lớn thật, sau đó kéo cậu vào trong.“Anh buông tôi ra!” Lục Cảnh nói.“Bây giờ cậu đuổi theo thì có ích gì hả?” Tôn Bân Úc đẩy cậu lên sô pha, “Có thời gian không bằng tự mình bình tĩnh chút đi." Lục Cảnh ngồi trêи sô pha thở hổn hển, sau lại đứng lên đi ra ngoài ngay.Tiếc là bộ dạng lúc này của cậu trong mắt Tôn Bân Úc chỉ như một bé cún hung dữ, căn bản không thể gây tổn thương gì.“Cậu nghe anh nói một câu.” Tôn Bân Úc lại túm lấy cậu lần nữa, "Bây giờ cậu nói cái gì cũng vô dụng, bình tĩnh lại, sau đó thì dùng thái độ thành khẩn mà nhận lỗi còn tốt hơn."
“Ê, thằng nhóc này, vẫn còn ở đây?” Ông nhìn Lục Cảnh từ trêи xuống dưới, thấy tên nhóc này áo khoác cũng không mặc, cổ đỏ bừng vì lạnh, liền nhớ đến bộ dạng tối qua của cậu, "Cậu….. không phải là đứng đây nguyên đêm chứ hả?"Lục Cảnh giật giật ngón tay, tê cóng đến không còn cảm giác.“Ối trời người trẻ các cậu đang làm cái quái gì vậy? Sao có thể tự ngược đãi bản thân như thế?" Bác bảo vệ lấy máy sưởi điện đang cầm nhét vào trong tay Lục Cảnh, "Trời lạnh như vậy đừng để bị bệnh, chạy nhanh về nhà đi."Hơi ấm từ máy sưởi điện từ tay Lục Cảnh từ từ lan tỏa đến toàn thân, ngọn lửa trong lòng dường như cũng theo độ ấm mà từ từ khôi phục.Bỗng nhiên, cậu trả máy sưởi điện lại cho bác bảo vệ, nói cảm ơn, rồi chạy ra ngoài.Bác bảo vệ nhìn bóng dáng cậu rồi lắc đầu: “Người trẻ bây giờ, thật không hiểu được bọn chúng.”*Lương Thần có một phòng tập nhạc riêng, một số nhạc cụ là của cô, một số là của ban nhạc, mọi người có quan hệ hợp đồng lâu năm nên ban nhạc gần như chỉ làm việc với cô.Phòng tập nhạc của Lương Thần ở gần công ty, rộng khoảng hai trăm mét vuông hoàn toàn đủ cho mục đích sáng tác ngày thường của mọi người.Mỗi một loại nhạc cụ, mỗi một con người ở đây đều thân thuộc với cô nhất cho nên bình thường cô chỉ mất một giây là có thể phiêu.Tỷ như hôm nay, mọi người đều khá vui vẻ, hát trong không gian kín cả một buổi sáng, cơ bản chưa từng nghỉ ngơi.Đến trưa, Viên Kha Kha đặt cơm hộp cho mọi người, lúc này mới có thời gian nghỉ một lát.Lương Thần mới vừa bưng hộp cơm lên, tay Bass bên cạnh đối với miếng thịt bò nạm của cô thèm nhỏ dãi: “Chà chà, chúng ta đổi với nhau đi.”“Không đổi.” Lương Thần bảo vệ hộp cơm của mình, “Vừa rồi hỏi anh muốn thịt bò nạm không, chính anh đòi đặt cơm đùi gà.”“Keo kiệt.” tay Bass ôm hộp cơm đi đến một bàn khác, đưa lưng về phía Lương Thần ăn cơm.Viên Kha Kha đi đến cạnh Lương Thần, nhỏ giọng nói: “Chị Thần, cái…… cái cậu đàn em kia đang ở bên ngoài.”Nụ cười Lương Thần tức khắc cứng đờ, vừa định hỏi cậu làm sao biết chỗ này, nhưng sau khi nghĩ kỹ, khẳng định là Tôn Bân Úc nói cho cậu.“Mặc kệ anh ta.” Lương Thần nói, “Em cũng không cần để ý đến anh ấy.”“A?” Viên Kha Kha nghĩ, quả nhiên mình đã đoán đúng rồi, vừa mới nhìn thấy Lục Cảnh như vậy liền biết hai người cãi nhau, “Cứ để người ta đứng đó?”“Cũng không phải chị bắt anh ấy đến.” Lương Thần nói, “Anh ấy muốn làm gì thì làm.”Viên Kha Kha miệng tuy nói được nhưng lúc Lương Thần và mấy người khác lại bắt đầu làm việc thì cô vẫn không nhịn được mà ra ngoài tìm Lục Cảnh.“Cái đó…… Cậu có chuyện gì sao?”Lục Cảnh nhìn xuyên lớp cửa kính, gắt gao nhìn chằm chằm Lương Thần ở bên trong: “Cô ấy khi nào xong?”Viên Kha Kha nhìn đồng hồ một cái: “A…… Cái này…… Chắc là đến khuya.”Lục Cảnh: “……”Viên Kha Kha không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của Lục Cảnh, khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn, cho nên lúc cô quay vào không kéo cửa sắt lại, để cho Lục Cảnh có thể nhìn thấy Lương Thần ở bên trong.Tiếc là, tấm kính kia không ngăn cách được tầm nhìn nhưng lại ngăn cách âm thanh.Bên trong, Lương Thần cùng ban nhạc tập luyện hết bài này đến bài kia, từ trữ tình đến rock and roll, lúc chậm có thể làm người khác rơi nước mắt, lúc nhanh lại có thể kéo người khác phấn khích theo, cuối cùng ném bản nhạc bắt đầu chơi xuống, vừa hát vừa nhảy, cuồng nhiệt y như trong hộp đêm.Nhưng mà cách một bức tường, Lục Cảnh chỉ có thể nhìn thấy cô náo nhiệt nhưng tai lại yên tĩnh không nghe tiếng động gì.Lương Thần vô tình thấy Lục Cảnh, nhưng khi toàn thân cô nhập tâm vào trong bài hát thì cái gì cũng không nhớ nổi.Đây cũng là cách để cô trút giận, mà người khác cũng càng ngày càng hưng phấn, cơm chiều cũng đã quên ăn, âm nhạc trong phòng vang lên đến khi trời tối mới ngừng lại.Lương Thần mệt rã rời, cô ngồi xuống uống một ngụm nước, liếc mắt ra ngoài cửa.Lục Cảnh vẫn còn ở đó
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.