Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Một Mảnh Phù Hoa
Sáng hôm đó bầu trời Giang Nam mây mù giăng nhẹ, Vịnh Thi vén chiếc váy dài chạm đất của mình lên bước qua cửa tìm đường ra phố lớn. Bạch Dĩnh cũng nhảy qua bậu cửa đi theo nàng, nàng ấy vận nam trang màu bạc của ánh trăng, cùng màu trắng nhạt của Vịnh Thi lại tương thích vô cùng. Theo lời của thiếu phụ Thư Vũ, trên phố lớn có hai lầu xanh, nhưng lúc đó Thư Vũ quá bận rộn, thế nên Vịnh Thi còn chẳng kịp hỏi Quế Anh cô nương ở chỗ nào.– Bà xã đại nhân, chị muốn vào lầu xanh?- Bạch Dĩnh nghi hoặc nhìn biển hiệu Bích Xuân lâu trên tường, Vịnh Thi nhìn qua mái tóc búi kim quan cao cao của Bạch Dĩnh, bỗng chốc lại buồn cười. Nàng chọt vào búi tóc của Bạch Dĩnh, nói:– Còn không vào? Tìm Quế Anh cô nương bằng cách nào?Bối Vịnh Thi mi mục như họa, so với phường bán phấn buôn hương đương nhiên thanh tao thoát tục hơn. Nàng đứng ở giữa cửa của Bích Xuân lâu hệt như thiên tiên sa vào chốn trần ai lưu lạc, nam nhân cũng ngừng lại nhìn nàng, Bạch Dĩnh nghe còn có người hỏi cô nương mới đến tên gì.Vốn Bạch Dĩnh mặc nam trang, da trắng môi hồng, phong thái của bạch phát công tử cũng thu hút không ít bướm ong. Thế nhưng Vịnh Thi của nàng lại vô cùng xinh đẹp, nam nhân chỉ cần nhìn đến nàng đã muốn ghen đến phát điên, thế nên nàng giữ Vịnh Thi ngoài cửa, nói: – Chị đứng ngoài đây đợi đi, em hỏi một lát là được.Vịnh Thi liền cốc vào đầu Bạch Dĩnh một cái, nói: – Đứng ngoài đây làm gì? Cùng vào hỏi rồi cùng về đi.– Không, chị đứng đây!- Bạch Dĩnh không khoan nhượng kéo Vịnh Thi lại một con hẻm nhỏ, tránh đi đám nam nhân dơ bẩn kia. Nàng nhanh chóng chạy vào trong Bích Xuân lâu, nhưng lại không thể sỗ sàng hỏi xem Quế Anh cô nương là ai. Thế nên Bạch Dĩnh đành phải phe phẩy quạt, giả vờ thong dong, hỏi:– Lão bản, ở đây có cô nào tên Quế Anh không? Bổn đại gia nghe tên đã lâu, nay từ địa phương khác đến kiếm nàng ấy.– Quế Anh hoa khôi? Ai da.. nàng ấy nghỉ rồi, để lão nương giới thiệu hoa khôi của Bích Xuân lâu cho đại gia nha. Thường Hạc! Ra đây- Lời chưa nói dứt câu, Bạch Dĩnh ngước lên lầu nhìn đã thấy Thường Hạc cô nương đứng trên lầu nhìn xuống nàng. Tốc độ thật là nhanh chóng!Thường Hạc mặc xiêm y màu tím nhạt, khóe mắt tô hơi đậm, Bạch Dĩnh nhìn thế nào cũng thấy không ưng mắt. Nàng ấy đi từ trên lầu xuống, dáng vẻ thướt tha như một chú hạc kiêu ngạo. Thế nhưng trong mắt Bạch Dĩnh, còn ai kêu ngạo hơn Vịnh Thi, còn ai diễm lệ hơn vợ nàng? Nếu đã có được thứ tốt nhất trên trần gian, ắt hẳn sẽ không vừa mắt những hạt bụi tầm thường khác.Để không bị mất thời gian, Bạch Dĩnh liền lôi trong túi ra một vài thỏi bạc đưa vào tay lão bản của Bích Xuân lâu, mau mắn nói: – Ta chợt nhớ có việc phải đi, này là bạc của bà!Nói rồi Bạch Dĩnh chạy như bay ra khỏi Bích Xuân lâu, sau đó nàng chạy lại như lốc xoáy ùa vào bên trong Bích Xuân lâu, hỏi: – Quên mất, Quế Anh cô nương đi đâu rồi?– Hả..? Thôn Từ Khiêm, hỏi nhà Kỷ tiên sinh.Vừa nghe xong Bạch Dĩnh lại như một cơn lốc xoáy, bay ra khỏi Bích Xuân lâu. Ma ma của Bích Xuân lâu cầm mấy thỏi bạc trên tay mà ngơ ngẩn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết mấy thỏi bạc trên tay cầm thật chắc, thật nặng.Sau khi hỏi tung tích của Quế Anh cô nương xong, Bạch Dĩnh lại men theo hẻm nhỏ kiếm chỗ giấu người thương của nàng. Vốn hồ ly muốn giấu thứ gì đều giấu thật kĩ, Bạch Dĩnh không nghĩ rằng có một ngày nàng lại kiếm chẳng ra thứ mà mình giấu.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.