Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nguyện Giả Thượng Câu
Tần Vãn Thư lui lại ba bước, lớn như vậy, cho tới bây giờ không có như thế luống cuống, Tần Vãn Thư thâm hút một hơi, cực lực nghĩ muốn điều chỉnh cảm xúc bản thân. Tần Vãn Thư không dám ngước lên nhìn Tả Khinh Hoan, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của Tả Khinh Hoan dán chặt vào mình. Tần Vãn Thư cảm thấy mặt mình hơi hơi nóng lên. Tần Vãn Thư lúng túng xoay người lại, đưa lưng về phía Tả Khinh Hoan, trong nháy mắt chuyển quá thân, dư quang thấy rõ ràng biểu tình hết sức ái muội của Tả Khinh Hoan.“Tần Vãn Thư, cô thật làm cho tôi bất ngờ.” Tả Khinh Hoan cười đắc dị thường sáng lạn. Tần Vãn Thư người như vậy có lẽ lần đầu tiên chủ động thân mật với người khác. Tuy chỉ có đấu khí mà mất đi lý trí nhân tố, nhưng ít nhất chứng minh Tần Vãn Thư tiềm ý thức không phải thật sự chán ghét mình. Điều này làm cho tâm lý bất an của Tả Khinh Hoan phóng tùng, cảm thấy được về sau còn có thể cùng Tần Vãn Thư tiếp tục chung đụng. Điều này khiến cho Tả Khinh Hoan trong lòng rất vui vẻ.Tần Vãn Thư tiếp tục hít sâu vào, tránh cho bản thân bị Tả Khinh Hoan chọc giận. Thật ra gì chỉ Tả Khinh Hoan ngoài ý muốn, Tần Vãn Thư cũng hết hồn. Nàng không biết vừa rồi chuyện là như thế nào phát sinh, chính mình như thế nào sẽ làm loại chuyện này, luôn luôn tao nhã, bình tĩnh Tần Vãn Thư biến đi đâu rồi? Tần Vãn Thư liên tục làm vài lần hít thở, nhắm mắt lại, ép buộc chính mình bình tĩnh lại. Khi Tần Vãn Thư mở mắt lần nữa, nàng đã muốn khôi phục trạng thái như thường. Tần Vãn Thư cảm thấy đắc ý nhất là năng lực điều tiết cảm xúc của mình. Hơn nữa chính mình không lý do đấu không lại tiểu tam, bằng không Tần đại tiểu thư thể diện để ở đâu. (Tần tỷ thật đáng iu…..)Tả Khinh Hoan phát hiện Tần Vãn Thư phiếm hồng lỗ tai đã nhạt bớt. Tả Khinh Hoan biết Tần Vãn Thư đã muốn điều tiết tốt cảm xúc làm cho nàng vô cùng bối rối. Nữ nhân này thật không đơn giản, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.“Tả Khinh Hoan, tôi không thể không thừa nhận, cô so với trong tưởng tượng của tôi thú vị hơn nhiều.” Tần Vãn Thư xoay người lại, tựa tiếu phi tiếu đối Tả Khinh Hoan nói, thần thái đạm định tự nhiên phảng phất chuyện mới xảy ra không hề phát sinh.Tả Khinh Hoan cảm thấy tâm linh của Tần Vãn Thư rất mạnh mẽ, nhanh như vậy có thể dùng tao nhã đạm định biểu tình đến võ trang bản thân. Nếu không phải vừa rồi Tần Vãn Thư chân chân chính chính thất khống quá, Tả Khinh Hoan hội khen ngợi nàng kiên bất khả tồi (vững vàng không thể phá vỡ).“Cô thấy có thú vị thì tốt lắm, tùy thời hoan nghênh cô khám phá. Kỳ thật cô cũng rất có ý tứ, tôi đối với việc tìm hiểu cô cũng hứng thú vô cùng. Nếu có thể làm cho nham thạch trào ra từ núi băng, kia nhất định là việc mỹ diệu nhất trên đời.” Tả Khinh Hoan ái muội nói bóng gió. Kia nham tương nhất định là nóng cháy như lửa, Tả Khinh Hoan nghĩ đến liền cảm thấy chỉnh trái tim đều hưng phấn run rẩy, được rồi, Tả Khinh Hoan cảm thấy được bản thân thật sự hội tụ đủ biến thái tiềm chất. (ân ân, Tả tỷ tỷ là đại thúc đáng khinh quyến rũ con gái nhà lành)Tần Vãn Thư sắc mặt cứng đờ, nhưng chỉ là chợt lóe lên trong chốt lát, nhã trí tươi cười có chút phiếm lạnh, trong lòng thầm mắng Tả Khinh Hoan không biết xấu hổ. Tần Vãn Thư sâu sắc cảm giác chính mình này nguyên xứng ở tiểu tam trước mặt cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Nàng biết mình là nguyên xứng, lại ngại ngùng không thể nói ra những lời hạ lưu như tiểu tam. Trọng yếu hơn trước mắt nữ nhân thật sự là tùy tiện mà bạc đức, không e dè kiêng nể gì.“Tả Khinh Hoan, cô dựa vào cái gì có thể không sợ hãi như vậy?” Tần Vãn Thư chọn mi hỏi, phải biết rằng Tần Vãn Thư cũng không biểu hiện vô hại như trước.“Bởi vì cô thích tôi.” Tả Khinh Hoan tuyệt đối là nói bừa. Tuy nàng cảm giác Tần Vãn Thư không ghét mình, nhưng mà cùng với thích còn *xa tận chân trời* đi. Nàng nói vậy chỉ vì muốn thăm dò phản ứng của Tần Vãn Thư, nhất định là rất thú vị.Khuôn mặt của Tần Vãn Thư nhăn lại, nàng đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng là chưa thấy qua *siêu cấp tự kỷ* giống Tả Khinh Hoan, rất mặt mũi!“Cô vừa mới hôn tôi đúng không? Đều không tính là thích sao?” Tả Khinh Hoan giống như một thiếu nữ ngây thơ, ra vẻ khờ dại hỏi lại. Kỹ thuật biểu diễn khoa trương phối hợp thượng một chút biểu tình ngượng ngùng khiến tất cả mọi chuyện vô lý vừa xảy ra trở nên giống như lẽ thường. Tả Khinh Hoan nhanh chóng chuyển đề tài về nụ hôn lúc trước, nàng cảm thấy chuyện phát sinh thật là xảo hợp, không sợ về sau không thể quang minh chính đại quấn quít lấy Tần Vãn Thư.Tần Vãn Thư không thể cười nổi, nàng có cảm giác như *chịu đấm ăn xôi*, có khổ mà không chỗ nói, thật sự là hối hận tử. Tần Vãn Thư cảm thấy nếu trên thế giới có hối hận dược liền tốt lắm, nàng nhất định sẽ không cho loại chuyện này phát sinh lần nữa, nhìn đến những lời *thay trắng đổi đen* của Tả Khinh Hoan, trong lòng đã nghĩ muốn bóp chết nàng.Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan, không giận phản cười. Nụ cười kia khiến cho Tả Khinh Hoan trong lòng hơi sợ hãi, quả nhiên lão hổ vẫn là lão hổ, không thể xem là bệnh miêu.“Cô không thích tôi không sao cả, tôi thích cô là được.” Tả Khinh Hoan còn thật sự nói ra. Nàng có ưu điểm, chính là hiểu được dừng lại đúng lúc.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.