Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 39: Stand Arrow!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 39: Stand Arrow!

Cái lưỡi của Polnareff bắt đầu vẩy dẻo hơn cả khi Kakyoin vẩy quả cherry, nó từ từ, từ từ nhích lại gần cái bệ xí, Polnareff chỉ biết cố giữ không có nó tiến lên thêm.

Thế nhưng lực kéo của chiếc lưỡi quá mạnh còn cố giữ nữa là nó rách ra thật đấy, anh ta chỉ có thể làm chậm được nó mà không thể dừng lại được, đầu lưỡi nhích gần đền hố xí bẩn thỉu h·ôi t·hối với cái bệ ố vàng và bám đầy cặn bẩn, từng chút một, từng chút một.

"Cứu. . .cứu với. . .!" Polnareff dù có c·hết cũng không muốn làm cái hàng động bẩn thỉu và nhục nhã như thế này, thế nhưng chẳng một ai có thể nghe thấy tiếng động và tới cứu anh ta.

. . . .

Ở tầng trên.

"Sao không nghe thấy tiếng động gì hết vây?" Kakyoin nhìn xuống dưới tầng vả nói.

"Yên tĩnh như thế này không phải là tốt sao? Chúng ta cần được nghỉ ngơi mà!" ông Joseph nói.

"Nhưng như vậy là quá yên lặng! Với cái tính lắm mồm và tọc mạch của Polnareff. . . tôi không nghĩ anh ta sẽ yên lặng như vậy được! Để tôi xuống xem thử. . .!" Kakyoin chạy ra khỏi phòng và nói.

"Cẩn thận đấy! Chúng ta vẫn chưa biết kẻ sử dụng Stand là ai và năng lực của đối phương có gì!" Jotaro nhắc nhở.

"Ừm!" Kakyoin gật đầu và lao thẳng xuống tầng 1, Kakyoin hoàng toàn không nắm chắc phần thắng khi đối đầu với Stand dưới dạng sương mù như Justice.

Cậu ta không thể nào gây tổn thương vật lý lên một làn sương mù, thế nhưng lại có thể hạ bệ được chủ nhân của nó, dưới điều kiện vượt qua hàng chục những cái xác mà không để b·ị t·hương.

Rầm*

Kakyoin đột ngột đạp cửa của căn phòng cạnh sảnh chính và ngạo ngễ bước vào, mụ Enyaba nghe thấy tiếng động thì vội vàng tạm tha cho Polnareff rồi chạy ra ngoài đối phó với Kakyoin.

"Cậu. . cậu đột nhiên vào mà không gõ cửa gì cả. . .? Cậu cần gì thế?" mụ ta đổ mồ hôi như mưa, vội vàng bước gần tới trước mặt của Kakyoin, nở một nụ cười thật tươi nhưng có phần miễn cưỡng mà méo mó, Kakyoin còn có thể nhìn thấy được một chút phẫn nộ từ trong mắt của mụ.

"Tôi đang tìm anh bạn người pháp của mình! Anh ta bảo sẽ đợi ở dưới tầng 1!" Kakyoin bí hiểm nhìn mụ và nói.

"C-có tôi biết chứ! Cậu ta đang ở trong nhà vệ sinh kia kìa!" mụ cười cười rồi chỉ tay về hướng của dãy hành lang, nơi mà Polnareff sắp bị cho liếm bệ xí.

Mụ định sẽ t·ấn c·ông Kakyoin một cách bất ngờ khi cậu ta phân tâm, quả là thế thật, kakyoin tin lời của mụ ta và rồi quay người định mở cửa bước vào bên trong hành lang.

Mụ khọm già thấy thế thì rút cây kéo giấu ở trong người ra, mụ ta nhảy lên hòng đâm Kakyoin một nhát chí mạng.

Thế nhưng tay tóc đỏ đã đề phòng từ trước, cậu ta xoay người đá mạnh vào cánh tay của mụ khiến cho cây kéo văng ra, đối phó với một mụ già thì cần bao nhiêu sức?

"Nani?"

"Ngươi. . .ngươi . . . c·hết đi!" mụ ta biết rằng mình chẳng còn cơ hội nào để á·m s·át từng người một khi bị Kakyoin phát hiện ra, mụ ta liều mạng định lao đến.

"Từ từ đã nào, tôi có vài điều muốn hỏi bà đây!" Kakyoin chớp nhoáng rút khẩu súng lục cò quay của tay du khách ấn độ mà cậu ta thó ra từ bao giờ.

Họng súng chĩa thẳng vào trán của mụ Enyaba, mụ phù thủy run lên cầm cập khi ống súng lạnh ngắt chạm lên da thịt của mụ.

"Ở đây không phải là chỗ tốt, ra kia đi. . .đừng có cố mà dở trò! Tôi biết tất tần tật về Stand Justice của mụ. . . bà muốn thử xem súng của tôi nhanh hay mấy các xác bà giấu ở sau cửa nhanh?" Kakyoin chậm rãi lên tiếng rồi dẫn mụ già đi tới gần cái ghế, cậu để cho mụ ta ngồi xuống.

Mụ Enyaba nghe thấy như thế thì sợ hãi, từng chữ một tuôn vào tai của mụ như lời thì thầm của thần c·hết, trái tim của mụ ta lạnh ngắt, không thể như thế được. . . làm sao kẻ này lại biết về. . . Stand của mụ?

Hàng trăm câu hỏi bốc lên ở trong đầu, thế nhưng mụ ta không dám lên tiếng, sợ mình sẽ bị Kakyoin g·iết vậy thì kế hoạch báo thù sẽ toi công.

"Được rồi. . . giờ tôi hỏi. . .mụ trả lời!" Kakyoin cười nhạt và nói.

"Không. . không được! Ta sẽ không nói cho ngươi bất kỳ thông tin gì về ngài Dio, cũng như về những hầu cận của ngài ấy! Kể cả khi các ngươi có g·iết ta, t·ra t·ấn hay gì đi nữa. . .!" mụ ta bắt đầu nhảy cẫng lên, nhất quyết không định nói.

Mụ thà c·hết còn hơn là phải nói ra thông tin về ngài Dio, mụ Enyaba tôn sùng tên ma cà rồng này như mạng sống, như vị thần đáng ngưỡng mộ của mụ, dù Enyaba có khai ra thì chắc gì đã thoát khỏi số phận bị g·iết, nhóm Kakyoin không g·iết mụ thì những tên sát thủ khác của Dio cũng sẽ làm thay việc này, chúng sẽ truy lùng Enyaba bằng mọi giá.

Đằng nào cũng phải c·hết, vậy thì mụ phù thủy vẫn muốn làm chút gì đó cho của nhân của mụ.

Kakyoin nghe thấy vậy thì chỉ nở một nụ cười nhếch mép, cậu học sinh trung học lạnh lùng nói:

"Ta không hứng thú với thông tin của tay Dio! Mọi thứ về Stand The World hay khả năng của hắn. . . ta đều rất rõ! Nhiệm vụ của mụ chỉ là trả lời thành thật những thứ được hỏi, biết chứ?"

[C-cái gì?! K-không. . không thể nào! Hắn ta không hề biết, đúng vậy hắn chỉ nói dối để lừa ta khai ra thông tin mà thôi! Thằng ôn con, mày còn non lắm!] mụ Enyaba nghe như vậy thì trái tim nhói lên một nhịp, thế nhưng mụ đã bình tĩnh trở lại.

Sức mạnh của ngài Dio không một kẻ nào có thể đối chọi lại được, dù có biết thì đã làm sao cơ chứ?

Kakyoin thấy mụ như vậy thì lạnh nhạt nói tiếp:

"Mụ có muốn nghe một câu chuyện không? Không thấy nói gì thì là có nhé!"

Mụ già khọm định trả lời là không, ai thèm đi nghe kể truyện vào cái lúc như thế này? Thế nhưng không để mụ ta kịp nói thì Kakyoin đã bắt đầu câu truyện:

"Khoảng 50.000 năm trước, một thiên thạch đã rơi xuống Trái đất, tại xung quanh một khu vực ít dân cư mà ngày nay được gọi là Cape York, Greenland!

Năm 1978, một nhóm khai quật khoáng sản đã phát hiện ra một loại virus chưa được biết đến trong các tảng đá ở khu vực xung quanh và xác định rằng nó đã nằm im trong thiên thạch va vào Trái đất từ ​​lâu.

Mặc dù đã nghiên cứu sâu rộng, các bác sĩ của chính phủ không thể xác định được mục đích của virus ngoài hành tinh ngoài việc loại bỏ hoàn toàn sự sống của con người.

Tương tự như thuyết tiến hóa, người ta phát hiện ra rằng một số người sở hữu những phẩm chất đặc biệt đã giúp cho họ có thể sống sót khi tiếp xúc với virus, cũng như ban cho họ những khả năng siêu nhiên, được gọi là Stand!"

"Nani?" mụ gì nghe thấy vậy thì kinh ngạc, mồ hôi thấm ướt lấy áo của mụ ta, không ngờ được Kakyoin lại kể truyện này, hắn muốn gì từ mụ?

Kakyoin ngừng một chút để nhìn phản ứng của Enyaba rồi lại tiếp tục nói:

"Vài trăm năm trước khi phát hiện ra virus, một người đàn ông mong muốn có được sức mạnh của các vị thần đã lấy những tảng đá và biến chúng thành Đầu mũi tên. Mũi tên cho phép người sử dụng mở khóa khả năng Stand ở những kẻ có tiềm năng thức tỉnh.

Những Đầu mũi tên này đã bị thất lạc theo thời gian cho đến năm 1986!

Và giờ chúng đang ở trong tay của mụ! Nhờ đó mà số lượng Stand User tăng lên đáng kể từ những thập niên 80 của thế kỷ 20! Tôi nói đúng chứ, Enyaba!"

Mụ già nghe thấy thế sợ mất mật, mặt của mụ ta tái mét không còn lấy một giọt máu, khuôn mặt già nhăn nhó dữ tợn, Kakyoin nói đúng, mụ ta đã mua được những mũi tên và dùng chúng để ban phát Stand cho những kẻ có đủ phẩm chất, bởi mũi tên sẽ tự hướng về phía người có tiềm năng.

Nhưng bây giờ, những mũi tên hay Stand Arrow không còn nằm ở trong tay của mụ, Enyaba đã dâng hiến chúng cho Dio và giúp hắn ta thức tỉnh Stand cũng như những tên hầu cận của hắn.

Nhưng. . .nhưng làm sao một kẻ thức tỉnh Stand tự nhiên như Kakyoin lại biết được về lai lịch của mũi tên này? Hắn ta muốn mũi tên để làm gì cơ chứ? Không phải mỗi người đều chỉ có thể sở hữu một Stand thôi sao?

Mụ ra run rẩy trước những suy nghĩ mê man của mình.

Đương nhiên là ở thời điểm này hay ở những năm đầu này, tất cả những kẻ sử dụng Stand đều không hề biết về khả năng thần kỳ của Stand Arrow, chúng chỉ có thể biết rằng nó sẽ tìm kiếm ra người có tiềm năng và giúp kẻ đó thức tỉnh Stand.

Nhưng với Kakyoin thì đây lại là một cơ hội, một cơ hội để cậu ta tiến hóa Stand của mình, một cơ hội để cậu ta dẫn trước tất cả, đánh bại Dio mà không phải có bất kỳ sự hy sinh nào của những người đồng đội.

Ban đầu, cậu ta chỉ muốn tránh hết tất cả rắc rối và mong được sống sót, nhưng sau t·ai n·ạn bất ngờ của Avdol, Kakyoin mới hiểu được cái giá của việc thiếu đi một người bạn đáng tin cậy là như thế nào?

Và trên hết đó là trở nên mạnh hơn, ai mà không muốn sở hữu một năn lực đáng kinh ngạc khi mình có thể chứ? tất nhiên thứ quan trọng nhất để tiến hóa được Stand là yêu cầu người sử dụng phải có mũi tên Stand rồi cắm nó vào Stand của mình!

Quá trình tiến hóa hoàn toàn sẽ dựa vào may mắn, đây là một ván cược, đem cả tính mạng của mình ra để cược, thắng thì sẽ ăn sung mặc sướng, thua thì cạp đất mà ăn.

Kakyoin cũng không có định dùng mũi tên, thế nhưng khi cậu ta có được hệ thống thì nó lại khác, có một vài trường hợp khá lỗi khi sử dụng mũi tên, đó là trong khi b·ị b·ắn, nếu như được chữa trị kịp thời thì người thường cũng sẽ có được Stand, họ không cần phải có tài năng hay phẩm chất, chỉ cần có thằng bạn là Healer.

Kakyoin không biết người dùng Stand nào có khả năng trị liệu ở thời điểm hiện tại, nhưng cậu ta có thể sử dụng điểm Stand của mình để tự cứu mà, Kakyoin vẫn luôn thắc mắc dấu thêm điểm ở phía sau tên của mình trên cái bảng là gì, khả năng cao đó là hồi phục bằng cách tiêu điểm.

Kakyoin có để ý cái lần mà cậu ta b·ị t·hương nặng trong cuộc chiến với J.Geil và Hol Horse, dấu + đã sáng lên, lần đấy Kakyoin tí thì đi ngắm gà k·hỏa t·hân.

"Nói cho tôi biết! Mụ. . . . đã giấu số đá còn lại ở đâu? À, không những mũi tên còn lại ở đâu?" Kakyoin đặt sẵn ngón tay lên cò súng, cậu ta lạnh lùng và nói.

"Mụ. . mụ . . mụ k-không có biết cậu đang nói cái gì cả! Mũi tên gì cơ? Đá, thiên thạch gì?" Mụ Enyaba bắt đầu giả ngu, mụ không biết tên này có mục đích gì nhưng nếu nói cho hắn biết thứ mà hắn cần, thì gã sẽ g·iết mụ ngay để bịt miệng.

"Mụ đừng có mà giả ngu! Tôi biết hết đấy. . . Mụ đã mua năm mũi tên từ một cậu thanh niên trẻ tuổi ở trong đội khảo cổ của Ai Cập! Tên đó đã phát hiện ra mũi tên và giấu chúng đi, rồi bán chúng cho mụ!" Kakyoin cười nhạt và nói.

"L-làm. . làm sao ngươi biết?!" Mụ Enyaba chột dạ mở miệng nói, thế nhưng mụ ta cũng đã phát hiện ra không ổn vội vàng bịt miệng của mình lại.

"Quả nhiên! Nói!!!" Kakyoin dí mũi súng vào trán của mụ.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top