Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 46: Lovers.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 46: Lovers.

Mấy con quái vật càng cua không những không biến mất mà chúng nó còn nhân ra nhiều bản thể hơn từ những phần thịt vụn bị Emeral Splash thổi tung.

"C-c·hết tiệt! Không có bản thể ở trong đám này! Càng đánh thì bọn chúng càng trở nên nhiều hơn!" Kakyoin giật mình lẩm bẩm.

Mấy con quái tụ thành một đội quân nhỏ, bắt đầu xông lên t·ấn c·ông, những bước chân của chúng tạo thành rung chấn ở trong đầu của ông Joseph.

"Sai rồi, sai rồi, sai rồi! Ta mới là bản thể đây, ta mới là bản thể!" hàng chục những âm thanh khó chịu được vang lên từ trong miệng của bọn quái vật, nó giống như tiếng Tivi bị rè khi bạn cố bật tiếng to lên vậy.

Tạp âm như đấm vào tai, cực kỳ đau đầu và dễ mất tập trung.

Ông Joseph dường như đã từ bỏ, ông ta thở dài một hơi rồi đặt tay lên vai của Polnareff, ông ta nói:

"Thôi được rồi, thu Stand lại đi, Polnareff. Ta không chịu được cảnh mấy cậu khổ cực chỉ vì cái đầu của ông già này!"

Nhưng đời nào Polnareff chịu nghe khuyên, anh ta đã bỏ ngoài tai lời khuyên của Avdol chính vì thế nên anh bạn thầy bói người ai cập mới phải bỏ mạng lại, chỉ vì sự cứng đầu của Polnareff, anh ta đã thề rằng mình sẽ không cứng đầu và cố chấp như vậy nữa.

Nhưng lần này, Polnareff xin phép được phớt lờ lời khuyên bảo của ông Joseph, anh ta không muốn mất đi một người đồng đội nào nữa, dù có phải bỏ ra cả cái mạng này, Polnareff nghiến chặt răng và nói:

"C·hết tiệt! Tôi mà bỏ ngang vậy thì tức mình lắm!" máu tươi vẫn còn đang rỉ ra khỏi khóe miệng của Polnareff, anh cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo trong khi phải cố gắng duy trì trạng thái thu nhỏ của Stand đồng thời còn cắn răng chịu đau.

"Rút Stand lại đi! Không thì bỏ mạng bây giờ! Chưa kể. . . không còn thời gian! Kakyoin, ta sẽ dùng Hamon để giúp cậu loại bỏ cục u ở trong đầu! Hành trình tiếp theo phải nhờ tới hai cậu và Jotaro rồi!" ông Joseph nói với một thái độ quyết liệt.

"Đừng bỏ cuộc cho tới phút cuối cùng, ông Joseph! Mặc dù. . . tôi không biết, tôi không biết bản thể và phân thân khác nhau ở chỗ nào! Đâu mới là con thật, đâu mới là Stand? Nhưng chúng ta không được từ bỏ!" Kakyoin nói.

Mấy con quái ở trong đầu của ông Joseph bắt đầu p·há h·oại mọi thứ, chúng cứ la hét rồi nhảy múa loạn cả lên, chúng trông quá giống nhau, cực kỳ khó để có thể phân biệt được con nào với con nào.

Cả nhóm đang ở thế tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, t·ấn c·ông bọn Stand thì chúng sẽ lại nhân bản phân thân, mà giờ bỏ cuộc thì mọi công sức của cả nhóm đều đổ sông đổ biển hết, hơn hết nếu bỏ cuộc thì ông Joseph sẽ không thể giữ được tính mạng.

. . . . . .

Ta quay trở về với Jotaro.

Steely Dan dẫn Jotaro vào trong một cửa tiệm trang sức, hắn ta dùng ánh mắt tham lam nhìn mấy món đồ bằng vàng, bằng kim cương được trưng bày sau tủ kính, tay này vừa cười một cách biến thái vừa nói:

"Này, Jotaro! Nhìn cái vòng vàng này đi! Bọn con gái khoái mấy thứ này lắm, nếu mà đem tặng cho tụi nó. . .!

Này, Jotaro! Thấy cái khe hở ở trong kính không? Dùng Stand len lỏi qua rồi c·ướp lấy đi!"

Gã thèm mấy thứ giá trị này tới chảy cả dãi dớt, thế nhưng hắn ta lại không muốn bỏ tiền của mình ra để mua chúng, tay này bắt đầu nghĩ tới việc bắt Jotaro dùng Stand của cậu để trộm mớ trang sức đắt tiền này cho gã.

Thế nhưng, tất nhiên một thanh niên ba tốt như Jotaro sẽ không bao giờ làm chuyện bỉ ổi như vậy, đúng là cậu ta từng nhiều lần được bế lên phường để uống trà, nhưng hầu hết đó chỉ là khi nắm đấm của cậu ta lỡ tay thăm hỏi mấy tay côn đồ hơi nồng nhiệt mà thôi.

Steely Dan thấy Jotaro không thèm phản ứng thì gã bắt đầu kênh kiệu và nói với cậu bằng cái giọng đe dọa:

"Ta bảo c·ướp nó đi, thằng ngu này! Mau lên. . . hay là sao? Ta không ngại đập kính tự c·ướp đâu! Chú mày sẵn sàng để tụi nó bắt ta ra, rồi đ·ánh đ·ập à? Joseph đảm bảo sẽ b·ị đ·au c·hết luôn đấy! Nhanh lên! Tên chủ tiệm đang nhìn đi chỗ khác kìa!"

Jotaro nghe vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, cậu ta triệu hồi Star Platinum rồi cho cánh tay của nó xuyên qua lớp kính, tóm lấy cái vòng rồi kéo nó ra bằng cái khe tủ, Stand thì có thể đi xuyên được vật thể, thế nhưng kéo một vật khác cùng đi xuyên qua với nó là điều không thể.

Trong t·ấn c·ông cũng vậy, nếu cứ để cho Stand ở trạng thái hư ảo thì nó sẽ không thể chạm được vào đối thủ mà đòn đánh sẽ đi xuyên qua ngay.

Ngay lúc Jotaro cầm lấy cái vòng vàng được khảm đá quý thì gã Steely Dan đảo mắt một vòng, hắn ta bất ngờ hét toáng lên:

"Thằng trộm đồ kìa!"

"Đừng để cho hắn thoát!" ông chủ tiệm nghe vậy thì vội vàng chạy đi gọi bảo an.

Đúng lúc này thì vài người đàn ông cao to lực lưỡng bước vào.

"Cái gì cơ? Có trộm à? Tên nào?"

"Thằng này ấy hả?"

"Thằng nhóc Châu Á này à? Ở quê của tao trộm là bị chặt ngón tay đấy!" họ bắt đầu áp sát đến, Jotaro hơi lùi bước lại, cậu ta chuẩn bị chiến đấu.

"Này, Jotaro! Đừng có mà dùng Stand với dân thường đấy!" Steely Dan khẽ lên tiếng.

"Thằng chó này!" một cây gậy gỗ vụt thẳng vào đầu của Jotaro, những người đàn ông lực lưỡng khác cũng lao vào t·ấn c·ông.

Jotaro không biết phải làm gì ngoài cắn răng chịu đòn, cậu ta liên tục b·ị đ·ánh, đánh cho tới khi cậu ta hộc cả máu ở miệng.

Tay Steely Dan thấy vậy thì nhân lúc c·háy n·hà hôi của, hắn ta thò tay vào mấy cái tủ kính, ngang nhiên cuỗm đi mấy thứ có giá trị.

Cuối cùng Jotaro bị ném ra bên ngoài, mấy tay đàn ông sau khi đã đánh cho cậu ta một trận nhừ tử cũng bắt đầu thấm mệt:

"Cút đi thằng khốn! Cút khỏi đất nước của tụi tao!"

"Tao tha cho ngón tay của mày đó!"

"Phi!" bọn họ còn nhổ thêm vào bãi nước bọt lên người của Jotaro, gã Steely Dan thấy thế thì cười tươi, đi ra từ trong tiệm trang sức, hắn ta không chỉ cuỗm được đồ ngon mà còn được tay chủ tiệm tặng cho không ít tiền.

"Giỏi lắm, làm tốt đấy! Nhờ có chú mày làm loạn mà ta còn lấy được mấy cái này ngon hơn!" hắn ta vừa nói vừa ước lượng giá trị của chiếc vòng vàng ở trên tay.

Thế nhưng trái với mong muốn của gã, Jotaro bỗng nhiên bật cười.

"Jotaro!? Cười cái gì hả? Có cái gì mà buồn cười?!"

Jotaro với khuôn mặt đầy máu me, liếc mắt nhìn Steely Dan rồi nói:

"Ta cười trước cho cuộc vui sắp tới! Ta cười vì ta rất trông ngóng chuyện sắp xảy ra! Ta rất hóng cái khoảng khắc mà ngươi phải trả giá bằng đủ!"

"Khốn kiếp!" Steely Dan tức tối, hắn đạp một cái thật mạnh vào lưng của Jotaro, khiến cho cậu ta nằm dí trên mặt đất thêm một lần nữa.

"Chú mày thì hiểu cái gì hả? Ông già Joestar đó sắp c·hết tới nơi rồi, tình hình là như thế đó!" Steely Dan dẫm mạnh xuống và nói.

Nghe thấy vậy, Jotaro chỉ nở một nụ cười nhếch mép:

"Không, ngươi không có hiểu bọn ta đâu! Không hiểu Kakyoin một tẹo nào!"

"Nani?!"

. . . . .

"Tất cả mọi thứ chỉ bắt đầu khi nhìn nhận lại điểm yếu của bản thân à? Ra là vậy! Ta cũng phải đồng tình, thấu hiểu bản thân là một bài học quan trọng! Nhưng. . . ngươi lại không hiểu rõ về kẻ địch của mình! Không chịu tìm hiểu gì cả!

Vẫn chưa nhận ra à? Heirophant Green của ta có thể bén rễ xuống đất! Vậy nên ta có thể kiểm tra từng đứa một!" Kakyoin mỉm cười khi thấy những sợi dây cậu ta mắc ra từ chân của Heirophant Green đã bám hết lên cơ thể của bọn Stand.

Một đầu dây trong số đó bắt đầu phát sáng, sợi dây phát sáng đó chỉ rõ, đấy mới là bản thể thật.

"T-từ khi nào mà nó động vào ta?" Stand Lovers ngạc nhiên nói.

"Vậy ra ngươi mới là Stand! Emeral Splash!" Kakyoin t·ấn c·ông.

Lần này cậu ta không còn bắn ngọc lục bảo một cách lộn xộn nữa mà Kakyoin chỉ ngắm thẳng trán của con Stand mà bắn, viên đạn đầu tiên đục thẳng một lỗ máu ở trên đầu của nó.

"Làm được rồi!" những người còn lại thì vui vẻ.

. . . . .

"Phụt. . .!!" ở bên kia, giữa trán của Steely Dan bỗng phun ra máu tươi, nó như một cái đài phun nước không ngừng bắn ra ngoài.

Tay sát thủ ngạc nhiên, không thể nào, Stand của hắn đáng lẽ ra phải dễ dàng ăn đứt được mấy kẻ kia chứ, nhưng tại sao hắn mới là người thất bại?

Jotaro biết thời gian báo thù của mình đã tới, cậu ta đứng dậy và chỉnh lại quần áo:

"Ô kìa, ô kìa. . . Bị thương vậy chắc là Kakyoin đánh trúng rồi nhỉ? Không biết để cậu ta đánh xong thì ta còn cơ hội trả đũa hay không?"

"Wryy AAAAAAAAAAAAA!" Steely Dan hét lên trong đau đớn.

. . . . . . .

"Nó biết mình không thắng nổi nên đang cố trốn vào động mạch kìa!" Polnareff thấy con cua đang cố đào một lỗ ở trên mạch máu thì lên tiếng.

"Tìm đường trốn ra khỏi não của ông Joseph nhỉ?"

"Hả? Nó đang thoát ra à?"

"Tốt quá!"

"Ông Joseph! Khối u!" Kakyoin chỉ chỉ lên đầu của mình và nói, Joseph nghe như vậy thì hiểu ngay, ông ta đưa một tay lên trán của mình, một tay còn lại đặt trên trán của Kakyoin.

"Overdrive!"

Một luồng sóng năng lượng phóng ra từ tay của ông, nó đi vào dần trong não của cả hai, khối u gặp phải sóng năng lượng thì nhanh chóng tan rã và bị quét sạch.

Hamon đi tới đâu thì mấy các xúc tu từ khối u tan ra tới đấy, cứ như đá lạnh gặp ánh nắng mặt trời, cuối cùng thì bị thiêu sạch.

"Đ-được cứu rồi!" cả đám ngồi phệt xuống đất, họ đã quá mệt mỏi.

Nhưng cả bọn vẫn chưa được nghỉ ngơi đâu, ông Joseph bỗng nghĩ tới chuyện gì đấy, ông ta vội vàng mở miệng nói:

"C·hết rồi! Nếu nó đi khỏi não của ta, thì tức là Stand sẽ trở lại với chủ nhân của nó Steely Dan!" nhưng cũng không kịp rồi Stand Lovers đã nhảy ra khỏi tai của ông Joseph rồi bay đi.

"Nguy rồi! Jotaro không biết chuyện này!"

"Không sao! Mọi người biết lý do tôi lại chọn sân thượng của tòa nhà này chứ, nó không phải là ngẫu nhiên đâu đấy nhé! Thời gian báo thù của Jotaro tới rồi!

Mọi người đoán thủ xe gã Steely Dan chịu được mấy đấm?" Kakyoin bỗng mở miệng mỉm cười và nói.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top