Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 54: Death 13!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 54: Death 13!

Chiếc máy bay của bọn họ cứ thế mà xoay vòng vòng, no sắp sửa đâm thẳng xuống mặt đất rồi, ông Joseph nhanh chóng sử dụng Stand của mình để c·ướp lại quyền điều khiển, chỉ trong vài giây sau đó chiếc máy bay đã hoạt động trở lại.

Tay lái thì kị kẹt cứng, chốt điều khiển thì tự động khóa lại, đúng là một loại thiết kế điên rồ mà, ông già Joseph nguyền rủa thằng nào làm ra cái hệ thống này.

Suýt chút nữa thì phá kỷ lục thế giới rồi, rơi máy bay bốn lần à. . .!

"Ngon! Lấy lại được quyền điều khiển rồi!" nhưng ngay sau đó ông ta lại vui vẻ nói. "Phải vậy chứ!" Polnareff thở ra một hơi dài, suýt chút nữa thì đi đời cả lũ rồi.

[Coi bộ tránh được cú rơi rồi! Bọn này nguy hiểm quá!] đứa bé thầm nghĩ, nó đã sợ trắng hết cả mặt rồi.

Thằng nhóc nhanh chóng ra lệnh cho Stand của mình trừ khử Jotaro:

"Bây giờ ta sẽ giết ngươi bằng cách nghiền nát trái tim nhé! Thế thì những tên khác chỉ nghĩ rằng ngươi lên cơn đau tim thôi! Chết đi, Jotaro!"

Vừa nói tay tử thần vừa đưa tay đến hòng bóp lấy trái tim của Jotaro.

Ở bên ngoài.

"Mọi người có thấy chứ? Có thích chuyến bay vừa nãy không?" ông Joseph hào hứng quay đầu lại nhìn tất cả mọi người, ông ta cười lớn và khoe mẽ về khả năng của mình.

"Này!" đúng lúc này thì Kakyoin bỗng giật mình nhắc nhở, cậu ta định trèo lên gọi Jotaro dậy thế nhưng đen hay may như nào lại nhìn thấy hai cây dừa cao to đùng chắn ngay trước mặt.

Xoạt* Rầm*

Chiếc máy bay của cả bọn cứ thế đâm vào hai cái cây dừa.

[Thế này là thế nào hả? tại sao lại có cây dừa ở đó chứ?] ông Joseph bắt đầu dặt ra hàng ngàn những câu hỏi vì sao.

"Biết ngay mà! Tránh trời không khỏi số!" Kakyoin lẩm bẩm.

Cuối cùng cả nhóm cũng không tránh thoát được lần rơi máy bay thứ 4 của ông Joseph, nó cứ như một sức hút vô hình nào đấy luôn muốn ông ta rơi máy bay vào những lúc quan trọng vậy.

"Rắc! Rầm!!!

Cây dừa bị húc nát bét, máy bay cũng theo thế mà rơi thẳng xuống, may là họ còn đang bay sát mặt đất, cả bọn thì không sao nhưng đầu máy bay bị méo rồi, không biết động cơ có còn chạy được hay không.

Jotaro cũng tỉnh dậy sau cú và chạm, cậu ta chỉ cảm thấy cả người của mình đau điếng rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cái máy bay, Jotaro cũng để ý tới những vết thương trên người.

Nhưng cậu ta chẳng mấy quan tâm vì nghĩ chúng là do vụ rơi máy bay.

Trời cũng bắt đầu buông xuống, gần tối rồi, thế nên cả nhóm chuẩn bị nhóm lửa và ở lại đây qua đêm, ông Joseph thì vẫn còn hậm hực, ông ta khó chịu bẻ mấy cành cây khô rồi ném vào đống lửa.

Jotaro thì tìm kiếm vài thứ còn dùng được ở trên máy bay như nước, lương thực, lều bạt hay túi ngủ, Polnareff cũng ôm một bó củi thật to từ đâu đó về, anh ta ném chúng xuống đất và nói:

"Như thế này đã đủ chưa?" ông già này cứ ném củi vào như vậy thì kiếm bao nhiêu cho đủ cơ chứ, Polnareff nhíu mày.

"ØƠ, đủ rồi! Cảm ơn cậu!”

"Giữ được cái mạng, nhưng mà. . . Kakyoin, cậu bị làm sao vậy, từ sáng tới giờ!" Polnareff lại nói.

Kakyo¡n thì chẳng thèm lên tiếng, cậu ta cứ yên lặng nhìn đống lửa đang cháy.

"Phấn chấn lên đi! Chắc tại cháu mệt quá thôi, cũng được 1 tháng từ khi chúng ta rời khỏi nhật bản, từ đó tới giờ lạ bị địch tấn công liên hoàn!" ông Joseph lên tiếng.

Đúng lúc này thì Jotaro đi tới, cậu ta nhìn chằm chằm thằng bé như có điều gì suy nghĩ, thế rồi lên tiếng:

"Này, coi bộ đứa bé hạ sốt rồi!"

Nghe thấy vậy thì ông Joseph vui vẻ chạy đến, ông ta nói:

"Vậy là tốt rồi! Để mất nó thì không biết phải tính sao luôn! Ú òa. . .ú òa!" ông ta nhìn thằng nhóc ở trong nôi vừa cười và chơi với nó.

Tiếng cười của thằng ku vang ròn làm cho tâm trạng của những người khác cũng nhẹ nhõm đi phần nào.

"Nụ cười dễ thương quá!"

"Có gì mà vui chứ? Còn chẳng phải là đùa gì hết! Ngu ngốc thật!" Polnareff vốn đã ghét thằng nhóc này từ cái khi nó ị lên người và bắt anh ta thay tã cho rồi, tay người pháp hậm hực rồi quay người bỏ đi.

Thằng bé trong nôi vẫn còn cười thật tươi trước trò ú òa ông ông Joseph.

[Im đi! Ta cũng chán phải chọc cười lão này rồi!] ngoài mặt thì cười nhưng tròng lòng còn đang gào thét.

Đúng lúc này thì Jotaro chỉ tay vào cái máy bay và nói:

"Này, ông già! Radio còn chưa hỏng này! Tính sao? Có nên gửi tín hiệu SOS không? Tuy vậy thì sẽ bị Dio phát hiện!"

Ông Joseph nghe thấy vậy thì bắt đầu trở nên nghiêm túc, ông ta nhanh chóng suy sét được mặt lợi và mặt hại rồi đưa ra quyết định:

"Đành chịu thôi! Cứ gọi cứu hộ đi! Vì đứa bé này!"

Cả bọn quây quanh đống lửa, nấu nướng, ăn uống và nghỉ ngơi, Jotaro thì yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao:

[Ả Tập xê-út, cách Nhật Bản xấp xỉ 8800 km! Từ khi khỏi hành tới giờ đã được tầm 3 tuần rồi! Không khẩn trương lên thì nguy hiểm!] Jotaro vừa yên lặng suy nghĩ vừa chậm rãi bước về phía đống lửa.

Cậu ta ngồi xuống tảng đá ở gần đó, đúng lúc này thì Polnareff sát lại và khẽ nói:

"Này, Joataro! Cậu thằng thằng Kakyoin thế nào? Từ sáng tới giờ nó cứ cư sử một cách kỳ lạ, đã vậy còn mang thái độ thù địch với một đứa bé!

Tôi thấy cậu ta nhìn chằm chằm thằng nhóc đó kể cả lúc đi vệ sinh, nghe nói vài người Nhật có sở thích biến thái lắm, không lẽ thằng này!

"Trông nguy hiểm lắm, cậu ta giống như sắp phát điên rồi! Không biết còn có thể tiếp tục chuyến hành trình này được hay không?" Polnareff lại khẽ nói.

Thằng bé ở trong cái nôi nghe vậy thì mừng thầm ở trong lòng:

[Ke ke ke ke ke! Cứ tưởng rằng bị Kakyoin phát hiện làm cho ta lo lắng suốt cả cuộc hành trình! Nhưng giờ không. ai còn tin hắn nữa rồi, chưa kể nơi này còn nằm giữa lòng xa mạc! Lần này chỉ việc đợi cho bọn chúng ngủ hết! Nếu không có ai gọi bọn chúng dậy! Hê hê hêế1]

"Mùi thơm quá! Ông đang làm gì vậy?” Polnareff ngửi thấy mùi thơm từ món mà ông Joseph đang làm thì rón rén mò tới.

"Thức ăn cho trẻ em đấy! Món này dùng sữa, lòng đỏ trứng, chuối và bánh mì hầm chung với nhau, sao? Ăn thử không?" ông Joseph vừa nói vừa đưa cái muôi cho Polnareff thưởng thức.

Thấy có lộc đến thì Polnareff ngu gì mà không ăn, anh ta thèm tới nỗi dãi dớt chảy ra đầy khoang miệng, tay người pháp há to miệng ngậm luôn cả cái thìa vào mồm.

"Nomp nomp nompz=-!"

"N-ngon vãi~! Món này ăn được đó, cho tôi ăn với!" Polnareff cướp luôn cả thì và nổi cháo rồi tọng thẳng vào mồm, ánh mắt của anh ta tỏa sáng, sung sướng nhấm nuốt món ngon.

"Này, này! Cậu mà ăn hết thì đứa bé còn gì nữa?" ông Joseph lên tiếng ngăn cản.

Đứa bé nằm ở trong nôi thấy vậy thì nghẹn gần chết rồi, nó dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm tay người pháp:

[Tên khốn! Đừng có ăn đồ của ta! Ta đói lắm rồi! Mau cho ta ăn đi!!]

Thằng ku dỗi rồi quay đầu qua bên khác, thế nhưng ánh mắt của nó lại đập vào một con bọ cạp đang bò trên vành của cái nôi.

Thằng nhóc sợ tới xanh cả mặt:

[B-bọ cạp sa mạc?! N-nguy rồi!]

Con bọ cạp nhảy vào trong cái nôi, nó vừa đung đưa cái đuôi có nọc độc của mình vừa chậm rãi bò tới bên người của em bé.

Thế rồi con bọ cạp nhảy thẳng vào, nó về tới trước mặt của đứa bé, thế nhưng thằng ku này cực nhanh, nó lấy ở đâu ra một cái ghim rồi dùng đầu ghim nhọn đâm xuyên người của con bọ cạp.

Với lũ trẻ thì con bọ cạp trông to vậy thôi, nhưng thực ra nó bé tí, một cái kim đủ dài là có thể đâm xuyên người của chúng.

[Suýt chết!] đứa bé thấy con bọ cạp không còn cử động thì thở phào một hơi, nó lau đi đống mồ hôi đã vã đầy ở trên mặt.

Thế nhưng nó chợt cảm thấy gì đó, thằng nhóc quay người nhìn ra phía sau, chỉ thấy Kakyoin vớ: một khuôn mặt kinh hãi nhìn thằng nhóc đang cầm con bọ cạp ở trên tay.

[C-chết rồi! Kakyoin nhìn thấy rồi!]

[Nó mới giết con bọ cạp?!] Kakyoin kinh hãi, một đứa bé bình thường có thể giết được một con bọ cạp ư?

"Ông Joseph! Mọi người, ban nãy có ai nhìn thấy không? Đứa bé này không được bình thường, tôi mới thấy nó giết một con bọ cạp đấy! Trong chớp mắt, nó lấy kim an toàn và đâm chết con bọ!" Kakyoin biết đây chính là cơ hội tuyệt vời để vạch mặt đứa bé này, cả bọn sẽ đánh bại nó thế là xong chuyện.

Ba người còn lại thì nhìn nhau, tất nhiên là họ sẽ không thể nào mà tin tưởng được chuyện hoang đường như vậy:

"kakyoin! Chờ một chút nào! Cháu đang nói cái quái gì vậy?"

Kakyoin không để cho họ kịp nhưng nhị mà nói thẳng luôn:

"Đứa bé này không phải là em bé bình thường! Nó còn chưa tròn một tuổi lại biết rõ về con bọ cạp, rồi dùng đôi tay nhẻ bé đó để giết chết con bọ!

Mọi người nghe vậy thì cũng xúm lại, ông Joseph bế thằng bé lên và kiểm tra:

"Bọ cạp? Ở đâu chứ?"

"Đáng lẽ phải ở trong này, xác của con bọ cạp bị xiên!

K-không có?!" Kakyoin vừa nói vừa lật tung mấy cái chăn của thằng bé lên, những người còn lại nhìn thấy cậu ta điên cuồng như vậy thì mặt sạm lại.

"T-thật, đó là thật mà! Mi giấu nó ở đâu!" Kakyo¡in đứng bật dậy rồi hòng đoạt thằng bé khỏi tay của ông Joseph.

"Thôi đủ rồi, kakyoin! Thôi đi, ta ban nãy đã nói cậu mệt quá rồi! Sáng mai bình tĩnh lại rồi thì hãy nói chuyện!" ông Joseph bế thằng bé đi và nói.

Hai người còn lại thì nhìn Kakyo¡in với ánh mắt thất vọng, ai mà ngờ được cậu ta định đổ oan cho một đứa bé chưa đầy một tuổi cơ chứ?

Thằng nhóc có vẻ như đã đói rồi, vì dù sao nhìn mặt của nó phồng nên như đang dỗi kia kìa, nhưng rõ ràng trông giống thằng bé đang ngậm thứ gì đó ở trong miệng hơn mà?

Ông Joseph bế nó ngồi xuống rồi múc một thìa cháo đầy, ông ta đưa tới trước mặt của thằng nhóc:

"Nào, há miệng ra, ngon lăm!"

Cháo được bón tới tận miệng mà đứa bé không. chịu ăn, nó nhăn mặt chẳng chịu hé môi còn cê tình ngoảnh mặt đi.

"Ô, sao kìa? Lạ quá vậy? Bé đang đói mà không chịu ăn? A~A~-!" ông Joseph vừa cố bón vừa há to miệng để làm mẫu cho thằng ku.

Thế nhưng thằng nhóc còn phản đối kịch liệt hơn, miệng của nó phùng lên nhưng vẫn cố mím môi lại, nước mắt nước mũi cứ ứa ra tùm lum.

[Dừng, dừng lại, ta không ăn được là có lý do!!!]

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top