Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 75: Mắc kẹt.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 75: Mắc kẹt.

*Chương này cũng như vài chương sau được mình tham khảo từ Light novel The Genesis of Universe bởi hai tác giả Mayori Sekijima và Hiroshi Yamaguchi chấp bút, mình sẽ chỉnh sửa một chút so với bản gốc*

. . . . . . .

Đường chân trời thẳng tắp rẽ ngang chia đôi bầu trời và mặt đất thành hai phần riêng biệt.

Bầu trời trong vắt và xanh thăm thẳm, nó giống hệt như đại dương của biển đỏ đang lơ lửng ở trên đầu, màu sắc của bầu trời dần nghiêng về màu đen hơn là màu xanh.

Mặt khác, cát trắng xóa bao phủ hoàn toàn mặt đất, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Ngoài điều này ra không có gì khác mà hội Kakyoin còn được nhìn thấy.

Không một ngọn núi, ngọn cỏ, cũng không phải dòng sông, không phải ốc đảo, cũng không phải bụi rậm, chẳng phải lạc đà với xương sườn nhô ra, thậm chí không có dấu vết của loài cáo sa mạc.

Đương nhiên, cũng không tìm thấy dấu vết nào của nền văn minh nhân loại.

Và thậm chí không thể nhìn thấy dấu hiệu của sự sống. Một đại dương cát phẳng trải dài vô tận dưới bầu trời xanh thẫm, không một đám mây... đó là tất cả những gì có trên sa mạc. Một vùng đất rộng lớn vô cùng đơn điệu và hoang vắng.

Một sự hư vô choáng váng, xa ngút tầm mắt. Cứ như thế, như thể có phép lạ, sáu người đàn ông và một con chó đang lang thang vật vờ trên bãi cát rộng lớn đó.

Không khí thô ráp và nóng bỏng như muốn rút trọn toàn bộ chút thể lực ít ỏi còn sót lại trong người. Nhiệt độ chắc chắn phải đạt trên 50°C.

Những cơ thể cháy sém bắt đầu trở nên nặng như chì. Ánh nắng chói chang chiếu ngược lại từ bãi cát trắng vô ngần đốt cháy những đôi mắt, khô và yếu đuối.

Đôi môi nứt nẻ và đầy vết rạn, chiếc lưỡi cứng quăn tít như miếng thịt bò khô, tới cả nước miếng cũng kết dính lại khiến cho miệng có mùi vị khó chịu.

Ở đây nơi đây, thiên nhiên vốn dĩ đã không ưu đãi cho con người. Nó không đối sử với họ như một người bạn. Và rõ ràng nó đang đọ sức với con người bằng một thái độ thù địch nhất định.

Nếu không thì họ đã không phải đối mặt với tình huống khó khăn như vậy.

Cả sáu người đàn ông và con chó đều là “Người dùng Stand” không chỉ có anh chàng phi công đang hôn mê là không phải.

Mỗi người đều ẩn giấu trong mình một sức mạnh đặc biệt mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên, ngay cả họ những người sở hữu khả năng phi thường cũng phải chùn bước và cúi đầu trước sức mạnh của thiên nhiên, vì ở trong sa mạc, ai nấy cũng đều cảm thấy gần như kiệt sức.

Thật lòng mà nói, cuộc hành trình đi bộ đó rất nguy hiểm và vượt xa mọi hình thức t·ra t·ấn nào mà kể cả những người đàn ông rắn rỏi có thể chịu đựng. Dù ở mức độ thể chất hay cả về mức độ tinh thần...

"Tôi không muốn mọi người nghĩ điều tôi sắp nói là p·hân b·iệt c·hủng t·ộc, nhưng..." Sau khi phơi mình dưới cái nắng c·hết tiệt ở nơi đây thì đột nhiên Polnareff bắt đầu nói chuyện một cách khoa trương như vậy, Jean Pierre Polnareff liếc nhìn Jotaro Kujo.

Trên đôi môi khô khốc của anh hiện lên một nụ cười tinh quái, nụ cười này luôn xuất hiện mỗi khi anh chàng người pháp nghĩ ra trò gì đó để chơi khăm đối thủ hoặc trêu ghẹo ai đó.

"Thành thật mà nói, Jotaro và Kakyoin, tôi ghen tị với các cậu vì là người Nhật! Ông Joestar và tôi có nước da trắng và do đó có nguy cơ mắc u·ng t·hư da cao hơn khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, tất cả là do lớp biểu bì của chúng tôi có ít sắc tố melanin hơn!"

Ngược lại hoàn toàn với màn ra mắt trang nghiêm đó, giọng nói của Polnareff, một chàng trai trẻ người Pháp gây ấn tượng nhờ mái tóc thẳng màu bạc được tạo kiểu theo phong cách punk-rock và thân hình săn chắc đặc trưng của người da trắng, nghe khàn khàn khủng kh·iếp, đến mức khiến nó không có vẻ hào hiệp chút nào.

Hít thở không khí nóng hàng giờ liền, giọng anh thay đổi vì cổ họng khô khốc. Đó là hiệu ứng của “sóng nhiệt địa ngục”. K

hông còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần nhìn vào họ, những người bạn đồng hành của anh cũng vậy.

Jotaro Kujo, Joseph Joestar, Noriaki Kakyoin và Mohammed Avdol.

Họ đều nói chuyện với giọng khàn khàn tương tự ngay khi họ mở miệng.

Lượng nước còn lại ở đáy chai nhôm có giá trị hơn cả vàng nguyên chất đối những người muốn băng qua sa mạc về trọng lượng.

Bao nhiêu vàng bạc cũng không thể đổi được một chai nước nhỏ từ nguồn nước ít ỏi mà họ còn tồn lại.

Mỗi người trong số họ đã uống một ngụm vào buổi sáng ngày hôm nay, ít nhiều vào cùng một giờ. Kể từ đó, họ thậm chí còn không dám đụng tới một giọt nào, tới cả việc mở nắp của những bình nước cũng là điều cấm kỵ.

"C·hết tiệt! Chuyện gì đang xảy ra với những người bạn vui tính này vậy? Giọng hát tuyệt vời mà tôi từng tự hào giờ đã bị hủy hoại.

Tôi có cất giọng cao tới mức mà mấy người nghe mà phải shock vì điều đó...

Mọi người không biết là đã có bao nhiêu người phụ nữ từng khóc trong các quán cà phê ở Paris khi nghe những bài hát tuyệt vời của tôi!

Tôi không còn lựa chọn nào khác: từ ngày mai tôi sẽ phải trở thành một ca sĩ nhạc soul.

Tất nhiên, miễn là còn có ngày mai... Dù sao thì trời nóng kinh khủng!

Bây giờ, Jotaro, cậu có muốn ăn kem Haägen Dazs không?" Thật luôn đấy? với tư cách là một ca sĩ nhạc soul, Polnareff chắc chắn không thể bỏ qua những lời nói lan man.

Jotaro lau trán, nhưng thứ mà ngón tay cậu tìm thấy lại không phải là những giọt nước, mà là mồ hôi ở trạng thái rắn, tức là những tinh thể muối thô ráp. Đã lâu lắm rồi cậu ta mới đổ mồ hôi.

Trong cơ thể của cậu không còn chút nước nào để có thể chuyển thành mồ hôi, và chuyển động của Jotaro chỉ là một loại phản xạ theo tự nhiên, được hình thành từ thói quen trong quá khứ mỗi khi cậu ta thực đổ mồ hôi vào trời nóng.

"Giáo viên trung học của tôi là một người theo chủ nghĩa tự nhiên, thật luôn đấy ông ta khó ở, tư tưởng thì cổ hủ và cứng rắn…!"Polnareff liên tục nói với cái giọng khàn khàn.

"Ông ấy luôn nói câu nói này, giống như đó là câu nói cổ điển làm lên thương hiệu của ông thầy đó vậy: «Đối với các sinh vật trên trái đất, mặt trời là một vị thần nhân từ. Nếu ánh sáng mặt trời không còn thì thực vật và động vật không thể sống được!

Nếu tôi đang ở Pháp ngay bây giờ, thì tôi chắc chắn sẽ vác xẻng đào mộ và kéo ông già đó tới đây, để cho lão nhìn xem chóp mũi của tôi đang cháy khét lẹt đây này! Nếu kẻ mạo danh kiêu ngạo đó ở đây, hắn sẽ suy nghĩ kỹ trước khi nói những điều vô nghĩa!"

"Đừng nói nhiều nữa, Polnareff! Anh chỉ đang lãng phí năng lượng!" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của ông Joseph đã dập tắt tiếng nói huyên thuyên không ngừng của Polnareff.

Tuy nhiên, Jotaro vẫn nở nụ cười cay đắng với người bạn Kakyoin đang đi ở bên cạnh của mình. Kakyoin cũng ít nhiều có cùng suy nghĩ với Polnareff.

Những đứa trẻ thường vui vẻ mang cát từ công viên về nhà, không biết chúng sẽ làm gì nếu đột nhiên bị bỏ lại giữa sa mạc ấy?

Tuy nhiên, lúc này Kakyoin cũng phải cảm thông cho Polnareff, người đã im lặng và đang tỏ ra khó chịu. Cậu ta gần như có thể hiểu được tâm trạng của tay người Pháp.

Họ phải suy nghĩ, phải nghĩ đến bất cứ điều gì, nghĩ tới mọi thứ khi còn có thể. Ngay cả một số điều vô nghĩa cũng sẽ tốt. Họ cần phải giữ cho tâm trí của mình hoạt động và không ngừng suy nghĩ.

Ngừng suy nghĩ trong sa mạc sẽ tương đương với c·ái c·hết. Nếu tinh thần đầu hàng thì dù cơ thể có sống sót cũng không còn hy vọng gì.

Polnareff đã nhận thức được điều đó và đã dũng cảm thực hiện nó, có lẽ cũng như tất cả những người từng gặp rắc rối trên sa mạc trong quá khứ. Sự khác biệt giữa Kakyoin và Polnareff là một người nói những gì mình nghĩ, còn người kia thì không.

Nhưng sự đối lập rõ rệt nhất thì phải nói đến Jotaro.

Jotaro một lần nữa nhìn chằm chằm tay người pháp, người rất thích trò chuyện. Lần đầu tiên, hai ngày sau vụ việc, Polnareff nhận thấy quần áo mà mình đang mặc hoàn toàn không phù hợp để băng qua sa mạc.

Thân hình vạm vỡ của anh chỉ được che phủ bởi một chiếc áo ba lỗ. Về cơ bản, anh ta gần như k·hỏa t·hân. Da trên vai và ngực của Polnareff phồng lên và viêm nhiễm, dù ngay cả khi anh ta không bị u·ng t·hư da thì nó vẫn sẽ để lại những vết sẹo vĩnh viễn trên làn da trắng đó.

"Yare yare daze"

Jotaro phát ra một tiếng thở dài nhỏ.

Bây giờ cậu ta mới nhận ra, mọi người cần phải làm gì đó nếu như còn muốn sống mà băng qua sa mạc c·hết người này.

Ông Joseph, người đi sánh vai với Polnareff, ông ta mặc một bộ trang phục q·uân đ·ội với áo khoác và quần dài màu vàng son, đội thêm một chiếc mũ mềm cùng màu.

Với trang phục như vậy không cần phải lo lắng về việc mặt trời sẽ đốt cháy ông ta, ông già người Mỹ gốc Anh với chiếc mũi khoằm và đôi mắt to chuyển động liên tục, với bộ râu bờm xờm như cỏ mọc dưới cằm chính là ông ngoại của Jotaro.

Chắc hẳn ông đã bước qua tuổi năm mươi từ lâu, nhưng với thân hình rắn chắc, bệ vệ, ông toát ra một nguồn năng lượng sống không kém gì Jotaro và Polnareff.

Dù người ta có thể trông trẻ như thế nào, nếu thời gian qua đi thì người cũng sẽ già theo năm tháng.

Chắc chắn là Polnareff không thể yêu cầu ông Joseph cởi áo khoác để giao cho mình, bởi giống như tay người pháp, ông Joseph cũng là người da trắng và dễ bị tổn thương khi tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời.

Hãy nghĩ xem!

Avdol, anh thầy bói là người Ai Cập nên gần như miễn nhiễm với cái nóng của sa mạc, ta có thể nhìn thấy từ bên trong khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sáng ngời đầy ý chí, có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, nó tỏa ra một ngọn lửa khổ hạnh.

Mái tóc đen được tết thành hàng chục búi ngắn cùng làn da màu nâu vàng khiến anh trông như một vị lãnh chúa của vùng sa mạc với những phẩm chất kiệt xuất.

Nếu được quyết định, anh ta sẽ nhanh chóng chấp nhận yêu cầu của Jotaro và cho Polnareff mượn một chiếc áo choàng đủ dài để ngăn những tia nắng.

Nhưng trong hai ngày qua, anh ấy đã đi bộ cùng với người Phi công ở trên vai, nhân viên của tập đoàn Speedwagon một người bình thường vô tội bị quấn vào cuộc chiến vô nghĩ giữa họ và kẻ thù.

Đây là điều Jotaro đang nghiền ngẫm.

Nhưng Kakyoin lại bất ngờ cất tiếng, cậu đã quá mệt và khát trên con đường sa mạc dài đằng đẵng nhưng vẫn cố mở miệng:

"Nếu được thì anh khoác tạm áo đồng phục của tôi này! Nó đủ dài để che đi ánh nắng!"

"Thế nhưng mà!" tay người pháp do dự.

"Mặc nó vào, nhanh lên! Bằng không tôi sẽ xé toác nó ra!" Jotaro bất ngờ cởi áo khoác, cậu ta ném nó cho Polnareff rồi nói với giọng đe doạ.

Cuối cùng, sau tất cả thì Polnareff cũng rũ bỏ được bộ quần áo kỳ lạ của mình mà mặc vào áo của Jotaro.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top