Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 81: Cái Bẫy.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 81: Cái Bẫy.

"Tôi biết điều quý khách muốn ám chỉ ở đây là gì, nhưng tôi nhắc anh rằng chúng ta đang ở một sa mạc xa xôi và những dịch vụ đô thị như vậy không tồn tại ở đây! Nhưng may mắn thay, từ bây giờ chúng tôi sẽ có thể đảm bảo đáp ứng mọi nhu cầu của bạn!" Absalom nói với cái giọng bí hiểm.

Tại sao anh ta lại nói là "Từ Bây Giờ?" Không phải đầu tàu này không sở hữu những dịch vụ mà Polnareff nói ở trên hay sao?

Chẳng lẽ nó tự cập nhật thông tin rồi thêm chúng vào ngay sau khi nghe được câu nói phàn nàn của tay người pháp?

"Được rồi, được rồi, chúng tôi cũng không thèm quan tâm tới nó đâu, mong chờ gì ở một nơi như thế này! Nhưng nói thật thì tôi ước mình sẽ thực sự có thứ gì đó để ăn và uống!" Polnareff nằm dài trên gàng ghế rồi nói.

Nhưng từ đầu cho đến giờ họ vẫn chưa thấy được mặt của người lái tàu.

Và hơn hết, tại sao anh ta có thể nghe được cả nhóm Kakyoin nói chuyện và giao tiếp với họ chỏ thông qua cái loa phát thanh nhỉ, thật là kỳ lạ.

Có lẽ là tại thiết kế quái dị của chiếc tàu này.

"Đừng lo lắng, đây là lần đầu tiên và duy nhất một sự bất lợi như vậy xảy ra, hah hah hah hah...!" Thông báo khép lại với giọng nói vui vẻ và đầy thích thú, kèm theo một chút . . . Bí ẩn?!

"Ta quên hỏi liệu người sở hữu con tàu này có phải là một tay nhà giàu mới nổi nhờ dầu mỏ hay không?

Nhưng sau đó ta không nghĩ Người dùng Stand sẽ xuất hiện một cách bất ngờ và tuyên bố: “Ta là kẻ sử dụng Stand với cái tên. . .!"Ông Joseph bắt đầu pha mấy trò đùa cổ lỗ sĩ và nhạt phèo của mình.

Polnareff ngáp một cái thật dài khi đang nằm trên hàng ghế, cái ngáp ngủ là một thứ gì đấy đáng sợ chẳng kém gì bệnh dịch, bằng một cách thần kỳ nào đó mà chúng có thể l·ây l·an cho những người xung quanh.

Ông Joseph cũng dừng lại rồi ngáp, cả Avdol, Jotaro và Kakyoin dù không ngáp nhưng đôi mắt của họ cũng đã lờ đờ.

Mí mắt nặng như rót chì, cơ thể mệt mỏi được thư giãn khi nằm dài trên những hàng ghế, tinh thần cảnh giác cũng vơi đi nhiều, đây là lúc để họ nghỉ ngơi.

Nhờ điều hòa được đặt ở trong xe, công suất của chúng chạy thẳng tới mức tối đa, nhiệt độ của cỗ xe bắt đầu hạ xuống, những hạt nước li ti bắt đầu đọng trên cửa kính.

Chênh lệch nhiệt độ giữ khoang tàu và hoàn cảnh bên ngoài thực sự khủng kh·iếp, ta có thể thấy những tấm cửa kính bắt đầu bị phủ mờ đi.

Không khí mát mẻ cứ len lỏi vào từng lỗ chân lông một cách thoải mái, xua tan đi cái nóng khó chịu mà cả nhóm phải nhận sau hơn 2 ngày lang thang trên cái lòng chảo rán khốn nạn ngoài kia.

Không có một nơi nào dễ chịu hơn như thế này trên thế giới.

Thành ngữ nói đúng nhỉ, chỉ có khi ra đồng trồng lúa rồi thì mới biết hạt cơm ngon.

Rất nhanh, ngay sau đó, từ sâu thẳm trong tiềm thức của những cơ thể kiệt sức, một thứ gì đó đang thôi thúc họ, một cơn buồn ngủ kéo ập đến ồ ạt xông vào mí mắt của những người đàn ông.

Họ nhắm mắt lại và ngủ quên trong cái không khí mát mẻ của khoang tàu.

. . . . .

Tiếng ầm ầm lặp đi lặp lại của các bánh xe trên đường ray diễn ra như một bài hát ru.

Nhưng điều hoàn toàn cần thiết là phải cảnh giác với Absalom, người luôn ở trong cabin lái xe của đầu máy diesel. Cảm giác mát mẻ và cơn buồn ngủ êm đềm này đến từ đâu? Nó có thể là một cái bẫy được đặt ra bởi một Stand User của kẻ thù? Nếu ý định của Stand User là g·iết hết những thành viên trong nhóm, thì thật vô nghĩa khi đưa ra những cảm giác hoang đường như vậy.

Cả nhóm giống như những linh hồn bị nguyền rủa, đến từ địa ngục, đã phải chịu đựng những thử thách nặng nề chưa từng có. Tại sao phải đến tận đây và g·iết bọn họ? hoặc gửi đến một đầu máy diesel để cứu bọn họ?

Nếu không có bất kỳ sự can thiệp nào, đến cuối ngày hôm nay, sau khi cơn bão cát dừng, họ sẽ bị sa mạc nuốt chửng và không còn sống, bị cát bóp nghẹt. Nếu ở trong hoàn cảnh của kẻ thù, Kakyoin chắc chắn sẽ áp dụng một phương pháp không thể sai lầm và an toàn, đó là để cho thiên nhiên xử lý chúng, việc của cậu ta là chỉ cần quan sát và kiểm tra xem đối phương đã thực sự c·hết hay chưa?

Thực tế, hoàn cảnh yên bình và an toàn này có lẽ là một mánh khóe? Và đầu máy diesel, nó không phải là một phương cách để loại bỏ những nghi ngờ về bất kỳ mối liên hệ nào với Người dùng Stand? Giống như câu truyện cậu bé chăn cừu và con chó sói?

Chà, có lẽ Cậu nên tin tưởng người lái tài vì anh ta không có ác ý, ngoài việc có hơi dở hơi và thiếu kiến thức một chút. Cuối cùng, mối đe dọa của sa mạc đang bị bỏ lại phía sau mãi mãi.

Những người đàn ông trông truyến hành trình 50 ngày từ Nhật Bản đến Ai Cập đã an toàn sống sót, họ thoát khỏi nanh vuốt của thiên nhiên.

Có lẽ . . . May mắn thực sự đang đến từ phía họ!

"Nào, dậy đi. Bão cát dường như cuối cùng cũng đã dừng lại!"

Đã gần một giờ trôi qua khi mọi người ngủ th·iếp đi, và với giọng nói của Kakyoin, Jotaro và những người còn lại trong nhóm cùng nhau thức dậy.

Kakyoin, người đã lang thang trên sa mạc nhiều ngày trời dưới cái nóng như thiêu như đốt, ánh sáng mặt trời gần như t·hiêu r·ụi đôi mắt yếu đuối và mỏng manh của cậu ta.

Học cách dựa vào âm thanh, thính giác của mình, nó đã giúp cho cậu thiếu niên trẻ người Nhật phát triển đáng kể, và cậu cảm nhận được bằng mọi giác quan của mình rằng: cơn bão đã lắng xuống bởi tiếng ồn mà các hạt cát tạo ra khi chạm vào kính cửa sổ, chúng đá yếu đi rất nhiều.

Đúng vậy, gió cát hoành hành bên ngoài đã dần lắng xuống. Kakyoin đang kiếm tra v·ết t·hương cho người phi công, may mắn thay những v·ết t·hương đã kết vảy, nhờ việc được nghỉ ngơi ở nơi mát mẻ giữ lòng sa mạc này giúp cho người phi công trở lên khá hơn, khuôn mặt của anh ta cũng hồng hào lên được chút ít mặc dù trông vẫn nhợt nhạt.

"Cảm ơn nhé, Kakyoin! Ta không ngờ là mình đã ngủ quên mất! Không khí mát mẻ thật dễ khiến con người ta buông thả, cậu đã không ngủ trong suốt quãng đường à?" Ông Joseph ngáp một cái dài và nói.

"Vâng, những không hẳn, tôi chỉ mới tỉnh dậy cách đây không lâu! Nhưng chúng ta còn cách điểm đến tới tận 1 giờ đi đường nữa!" Kakyoin ngắm nhìn những cồn cát đang lao khuất tầm mắt vùn vụt vùn vụt ở bên ngoài cửa sổ bằng kính và nói.

"Điểm dừng chân cuối cùng? Tôi chắc chắn rằng tôi đã nghe người lái tàu nói ga cuối là Thành phố địa ngục! Người lái xe tên là gì ý nhỉ. . .?" Polnareff vươn vai một cái rồi hỏi ngược lại.

" Absalom! Tôi đoán là vậy. . . Chẳng biết có phát âm đúng hay không, do tiếng địa phương mà, anh ta có một sở thích khá điên rồ, khi nói chuyện với anh ta vào lúc tôi vừa tỉnh dậy, anh ta có gọi nó là Satanic Coupler, và điểm đến cuối ngày là Hell City!" Kakyoin vừa nói cừa vỗ bèm bẹp lên thân tàu.

"Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng thoát khỏi nó, cơn bão cát thật điên rồ, ta có thể cảm nhận được từng hạt cát rơi vào áo vào quần và giày của ta!" ông Joseph nói.

Đầu máy diesel tiếp tục lao vùn vụt giữa sa mạc như một viên đạn. Dòng cát ào ạt hoành hành xung quanh họ tan biến ngay lập tức, giống như một câu thần chú xua tan.

Tầm nhìn của họ đột nhiên trở nên rõ ràng. Cũng trong khoảnh khắc đó, một ảo ảnh rộng lớn được phản chiếu trong mắt Kakyoin và những người khác, nó dần hiện lên, to lớn rồi trở nên lạc lõng ở chân trời.

"C·hết tiệt, cái gì thế này? có thứ gì đó đang đến!" Jotaro hét lên mà không cần suy nghĩ. Từ bên trong ảo ảnh, các mảnh cấu thành của nó lần lượt xuất hiện.

Chúng trông như những khối đa giác lấp lánh đầy màu sắc.

"Nó đang đến gần hơn!" Quá trình này giống hệt như những ảo ảnh mà họ đã thấy trong hai ngày trước, nhưng được khuếch đại một cách phi thường.

Vô số mảnh vỡ tràn ngập như ong, bay với tốc độ đáng kinh ngạc về phía đầu máy diesel. Chỉ mất chưa đầy ba mươi giây để nhận ra chúng đang phản chiếu tới cái gì.

Những ngọn núi tuyết khổng lồ, những con sông lớn, những cung đường cao tốc, công viên công cộng, khu dân cư và khu giải trí, cánh đồng lúa mì, và vẫn còn nhiều ảo ảnh khác về sự tự do vô hạn và kỳ diệu... tất cả những thứ này, những mảnh ghép của cúng khơi dậy trong đầu của từng người về một đất nước phát triển bậc nhất: Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.

Hình ảnh trải rộng trên đường chân trời là hình chiếu của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.Những mảnh vỡ bay như t·ên l·ửa, lần lượt lao vào khu vực xung quanh đầu máy diesel, những nơi chúng rơi xuống thì đã nhanh chóng tạo thành một thành phố bằng ảo ảnh. Như thể đặt các mảnh trên một tấm diorama để tạo ra một bố cục đường sắt mô hình...!

"Oh. . . My . . . GOD . . .!" ông Joseph thì thầm với một đôi mắt trợn ngược cả lên, những ảo ảnh này . . . Chúng qua chân thật.

"Một thành phố được cụ thể hóa ở giữa sa mạc! Thật phi lý, chỉ có một lời giải thích cho những ảo ảnh quy mô lớn như vậy, đó khả năng của Stand!" Bàn tay run bần bật của Kakyoin nắm chặt lấy vành ghế rồi nói.

"N-Nó đã hoàn toàn bao quanh chúng ta rồi!" Avdol nói với giọng bất đắc dĩ, họ chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi.

Jotaro lạnh lùng nói:

"Người dùng Stand đã ra khỏi cơn bão cát, hắn ta giống như đã đợi sẵn chúng ta ở đây! Tôi không nghĩ rằng hắn ta đến để t·ấn c·ông chúng ta, nhưng tốt nhất là hãy giữ cảnh giác và sự nghi ngờ!"

"C·hết tiệt mà! Đừng có nói với tôi rằng chúng ta bị nguyền rủa rồi đấy nhé, leo lên thứ gì là thứ đó bị nát bét cả hết!"Polnareff hét lên.

"Dẫn chúng ta ra một nơi rộng lớn như thế này, kẻ địch chắc hẳn rất tự tin về khả năng của bản thân, hắn đã tuyên chiến với chúng ta. Lúc này, điều tốt nhất nên làm là chuẩn bị đối mặt với hắn!

Kẻ thù sẽ không đần độn tới mức để lợi thế nghiên về hướng khác, chắc chắn . . . Stand của hắn phải là dạng phát huy được tối đa sức mạnh khi ở những nơi như thế này!" ông Joseph nhanh chóng đánh giá tình hình.

"Chúng ta là mục tiêu của kẻ địch. Tôi không nghĩ rằng đó là một ý tưởng tốt nếu còn ở lại trên chuyến tàu này, và trên hết là người lái tài vẫn còn đang ở đây, cuộc chiến có thể liên lụy tới người bình thường!

Nào, chúng ta hãy nhảy xuống!"

Nhưng họ đâu có biết rằng đầu máy diesel này là trung tâm thần kinh của một kẻ thù thực sự đó mới chính là Stand. Nó lắc lư nhẹ nhàng, trượt trên đường nhựa của một quận thành phố với đầy những tòa nhà chọc trời.

"Này, Absalom! Dừng chuyến tàu này lại NGAY LẬP TỨC!" Polnareff hét lên, nhìn chằm chằm vào chiếc loa phóng thanh ở phía trên. Nhưng không có câu trả lời nào đến từ Absalom.

"Cái gì, anh không nghe thấy chúng tôi, nếu nghe được thì hãy trả lời đi? Absalom! Dừng lại đi, c·hết tiệt! Tôi đã nói rằng anh cần phải dừng chuyến tàu c·hết tiệt này!"

Punch punch punch*

Polnareff điên cuồng tung nắm đấm lên bức tường ngăn cách đầu máy với toa khách.

"Quý khác biết gì không? Ngài sẽ không nhận được bất cứ điều gì nếu bạn cứ tiếp tục như thế này, vô dụng thôi, thân tàu không thể bị phá vỡ!" Cuối cùng, họ cũng nghe thấy giọng nói của Absalom trả lời từ loa.

"Chúng tôi không có thời gian để giải thích, đại khái là đang ở trong tình huống khẩn cấp, do đó không được phép dừng lại, cũng không được xuống xe! Quý khách có biết hành động như thế này trên tàu hỏa là bị cấm không?" Absalom lại trả lời thông qua loa phát thanh.

"Hein, vấn đề của con tàu này là gì? Ngươi không thấy sao? Rửa mắt và nhìn cho kỹ đi! Ngươi không nghĩ rằng đây cũng có thể là một tình huống khẩn cấp rõ ràng sao?!" Polnareff phản bác lại.

"Thực sự để mà nói theo kiến thức tôi hiểu, mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Sau khi vượt qua cơn bão cát, chúng ta sẽ đi qua thành phố ảo ảnh này. Đó là những gì được dự đoán trong lịch trình!" Absalom nói với giọng điệu đầy khó hiểu và bí ẩn.

Ý của hắn là gì? Hắn ta giống như đã biết về nơi này từ trước, nhưng không phải hắn ta nói rằng chuyến tàu này sẽ chỉ đi qua một nơi duy nhất đó là Hell City hay sao?

"Nani?! Một cái bẫy, nó thực sự là một cái bẫy!" một cảm giác nguy hiểm mọc lên trong đầu cả nhóm, họ đồng thanh phát ra cùng một câu nói.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top