Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 83: Thành Phố Ảo Ảnh.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 83: Thành Phố Ảo Ảnh.

"Ta đã nhắc nhở từ ban đầu rồi, mọi thứ đều vô ích mà thôi! Có vẻ như ngươi đã b·ị t·hương bởi chính Stand của mình khi cố gắng t·ấn c·ông lên bước tường này, Stand của ta là vô địch, những bức tường bằng kim loại với khả năng hấp thụ sát thương và phản lại một phần!

Khả năng hấp thụ và trả lại một phần sát thương không phải là trò đùa của bọn trẻ con, giờ các ngươi đã hiểu, một lần và mãi mãi, rằng mình đang ở trên Satanic Coupler và Stand của các ngươi yếu hơn cả lũ côn trùng sa mạc ngoài kia... Trò vui đã kết thúc!" Giọng nói kiêu ngạo của Absalom vang lên, nó vang vọng khắp căn phòng khiến cho tai của những người nghe phải ù ù.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc, nháy mắt, từ bên dưới sàn của Satanic Coupler mọc lên những xúc tu dài và ngay lập tức quấn lấy Kakyoin cùng những người khác rồi ném họ xuống sàn.

Rầm*

"Cái quái gì thế này?!"

"C·hết tiệt! Nó cứng quá, Stand của tôi không thể cắt đứt được!" Polnareff tuyệt vọng khi bị những sợi dây bằng kim loại khóa chặt, anh ta chỉ huy Chariot cắt đứt chúng nhưng vô dụng.

Sau đó, những bức tường, sàn nhà bất ngờ phóng ra một thứ chất lỏng sền sệt và làm t·ê l·iệt, cơ thể của họ đã bị khống chế và mất khả năng tự vệ, họ đang cố vùng vẫy trong vô vọng hòng thoát khỏi c·ái c·hết đang tiến đến gần.

Trong khi đó, các bức tường và trần nhà bắt đầu biến mất, không, chúng trở lên trong suốt như những tấm kính với độ tinh khiết cực cao, quá trình giống như sóng thủy triều đang dần rút đi, dần dần trở nên trong suốt như thủy tinh. Đột nhiên, có thứ gì đó khổng lồ lọt vào tầm nhìn của họ, thứ đó che khuất cả một vùng rộng lớn.

Đó là một ảo ảnh, một ảo ảnh đang dần được hiện thực hóa, hệt như một cơn ác mộng khủng kh·iếp và điên loạn.

[Ra là vậy, ra là vậy!] Kakyoin nhìn chằm chằm thứ ảo ảnh trong khi cơ thể và ý thức của mình dần mơ hồ.

Họ đang ở trong một ảo ảnh và việc chỉ tập trung vào cách thoát khỏi Satanic Coupler đã khiến họ bị sao nhãng, tạo thời cơ cho thứ ảo ảnh này hiện thực hóa.

Cái tên Absalom đó không phải là kẻ thù duy nhất: xung quanh họ trải dài ảo ảnh của một thành phố khổng lồ, một kẻ thù nữa, một mối nguy hiểm nữa mà họ phải đối mặt.

"Đó chẳng phải là một cảnh tượng tuyệt vời sao? Bây giờ không có gì cản trở tầm nhìn của các ngươi cả...! Hãy thừa nhận đi, trong một khoảnh khắc, con người ta thậm chí còn để mình bị cuốn theo khung cảnh tráng lệ này!" Đó là giọng nói đắc thắng và trong trẻo của Absalom truyền ra từ loa.

"Tất cả chúng đều chỉ là đồ giả! Tại sao ngươi lại làm điều này? Dio đã cử ngươi tới?" ông Joseph hét lên

"Đơn giản vì việc g·iết chóc không khiến ta cảm thấy hứng thú…

Về cơ bản, việc nghiền nát kẻ thù một cách dễ dàng như vậy không làm cho ta hài lòng! Hơn hết. . . tên của ngài Dio không phải để cho những kẻ như các ngươi gọi!

Hãy yên lặng mà ngắm nhìn khung cảnh tráng lệ cuối cùng của cuộc đời đi" Absalom đột nhiên đổi giọng: giọng nói có chút dao động nhưng lộ ra vẻ khinh thường.

"Chịu khổ một chút là công bằng mà! Việc để cho các ngươi ngắm nhìn thứ tráng lệ này và c·hết dần c·hết mòn trong đau đớn đã là quá đủ cho một ân huệ!

Nói chung, nếu các ngươi tiếp tục lang thang ở trên sa mạc, các ngươi sẽ phải chịu đựng cái đói, nhưng c·ái c·hết kiểu này chắc chắn không phải là h·ình p·hạt phù hợp với những kẻ như bọn bay!

Vì vậy, hãy chuẩn bị sẵn sàng, vì các ngươi chuẩn bị đi nốt chuyến tàu, chuyến tàu dẫn đến thành phố địa ngục, nơi mà các ngươi xứng đáng được đến...!

Đừng có hy vọng thoát khỏi c·ái c·hết tàn khốc mà ta đã "Thịnh Soạn" chuẩn bị cho các ngươi! Những người văn minh các người sẽ đau khổ, đau khổ, đau khổ, c·hết, linh hồn và thể xác các người sẽ tan thành từng mảnh!

Những kẻ may mắn được sinh ra và sống trong xã hội hiện đại và văn minh. . . !" Absalom nới với cái giọng đầy sát khí.

[Thật kỳ lạ!] Kakyoin thầm nghĩ, cậu ta cảm thấy cơn thịnh nộ dữ dội và sự thù địch của Absalom là một thứ kỳ lạ.

Cậu ta chưa từng cảm nhận được thứ này từ những tên sát thủ của Dio trước đây điều này có thể nói lên Absalom muốn g·iết bọn họ không chỉ là mệnh lệnh của Dio.

Không, sự căm hận, sát khí tỏa ra từ Absalom gần như không liên quan gì đến Dio, từ câu trả lời của hắn trước câu hỏi của ông Joseph là đã đủ để biết, những tên thuộc hạ trung thành tuyệt đối của Dio, chúng luôn luôn sử dụng kính ngữ khi nhắc đến tên của hắn bất kể Dio có mặt ở đó hay là không, sự trung thành mù quáng hiện rõ qua cả cảm xúc và khí chất chúng tỏa ra, ví dụ như N'doul, còn Absalom thì không, mệnh lệnh của Dio, đó chỉ là một phần lý do.

Ắt hẳn phải có một lý do sâu xa nào đó!

Nhưng Kakyoin không quan tâm lý do đó là gì, họ phải thoát ra khỏi đây, càng nhanh càng tốt, cả bọn sắp c·hết rồi đây này!

Tuy nhiên, chỉ một cái chớp mắt sau, Absalom quay lại sử dụng giọng điệu bình tĩnh và ngột ngạt lúc đầu, hắn ta giống như tìm được thứ gì đó đủ thú vị để bình tĩnh lại, Absalom lại nói:

"Cảm giác giống như thể các ngươi đang bị xích trên nóc của một chiếc xe hơi đang lao đi điên cuồng với vận tốc hàng trăn Km trên giờ và nó sắp sửa tông vào một phương tiện đi đường khác!

Tâm trí của các ngươi sẽ dần dần hoảng loạn, từng giây một, từng giây một, cuối cùng thì c·hết bởi chính sự sỡ hãi và điên loạn của bản thân! Điên rồ... Đây chính là c·ái c·hết thích hợp nhất với các ngươi! Quý khách hãy yên thâm, cứ đúng 4 giờ chiều, theo lịch trình, mọi người sẽ đến Thành phố Địa ngục...!"

Đối với Kakyoin và những người bạn đồng hành, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng dù rất sợ hãi nhưng họ vẫn không để mình nản lòng, nhiều trường hợp mà họ từng gặp còn oái oăm hơn thế này.

Thậm chí dù cho tốc độ có tăng thêm một trăm hoặc hai trăm km một giờ thì đó không phải là điều duy nhất làm họ sợ hãi. Dù sao đi nữa, họ không thể lờ đi với cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, và lần đầu tiên một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể họ.

Họ tự hào về trái tim kiên cường và cứng rắn như sắt thép của mình, họ đã thách thức Dio bằng cả mạng sống của mình mà không hề do dự.

Môi trường xung quanh con người có những “quy luật” của riêng nó. Nếu trong đó không có những mối liên hệ chung thì mấy cuốn sách về vật lý và triết học lượng tử sẽ trở nên khó hiểu.

Một mặt, chúng ta có “quy luật” của cái gọi là ý nghĩa thực tiễn, mà chúng ta có thể định nghĩa là rõ ràng và thỏa đáng. Mặt khác, chúng ta có những “quy luật” của lẽ thường mà sự tồn tại của chúng khó được chú ý. Ví dụ: mái nhà thường nằm trên đỉnh của các tòa nhà và các tòa nhà được xây dựng theo chiều dọc trên nền móng vững chắc.

Không ai hỏi lý do vì sao hay làm như thế nào vì chúng đã là những quy luật thông thường tới nỗi chẳng ai buồn nghĩ về nó.

Tuy nhiên, Kakyoin và những người khác chỉ mới lần đầu tiên nhận thức được những “luật” này khi họ đối mặt với một thế giới được định hình lại hoàn toàn. Trong số những thứ khác, môi trường xung quanh chúng ta tuân theo logic riêng của nó, theo đó trật tự được duy trì: chỉ như thế này con người mới có thể tiếp tục tồn tại mà không mất trí.

Thành phố khổng lồ được tạo nên bởi ảo ảnh trước mắt này đã lật đổ những “luật lệ” mà họ tin vào, như vậy và hơn thế nữa, nỗi kinh hoàng của sự điên rồ, đã được thể hiện trong ảo ảnh đó, trong đó những mái nhà nằm bên dưới móng của các tòa nhà và các công trình xây dựng theo đường chéo hoặc nghiêng so với mặt đất.

Nếu những thứ như thế này mà có thật thì tháp nghiêng pisa sẽ mất đi sự độc quyền của nó, nhưng đây đâu phải là lúc để nghĩ mấy thứ vớ vẩn như thế này?

Không có tòa nhà nào đứng thẳng, thứ chảy trên những dòng sông lại không phải là nước, các khu vui chơi giải trí không nằm cạnh những khu vực mua sắm, Tượng Nữ thần Tự do không nằm ở xung quanh đảo Manhattan.

Bạn có thể quan sát từng chi tiết này và cố gắng chịu đựng chúng chỉ bằng cách thuyết phục hay tự tẩy não bản thân rằng đó là một trò đùa bệnh hoạn nào đó: trong thành phố ảo ảnh này, mọi thứ dường như phi logic.

"Này, Kakyoin! Hãy nói với tôi rằng mấy tòa nhà đều được xây nghiêng vẹo như thế này có đúng không? Sông không đổ ra biển mà nó vốn dĩ là một đại dương? Người ta thường ăn ốc quế trước khi ăn kem à?" Polnareff bắt đầu trở nên mông lung giữa thực và ảo.

"T-tôi. . .tôi cũng không biết nữa, nhưng có vẻ cho dứa vào Pizza là việc mà người ý thường hay làm!" Kakyoin lắp bắp trả lời.

"Vô lý! Mấy thứ đó hoàn toàn sai, trái đất này hình vuông mới đúng!" ông già Joseph bất ngờ lên tiếng bác bỏ.

Những mảnh ghép hình đa giác lóng lánh nhiều màu sắc đã tạo nên cấu trúc "đi quá xa" so với một ảo ảnh hay tưởng tượng bình thường có.

Sau một khoảng thời gian dài bị giam cầm trong thế giới không có logic và nó giống như một cơn ác mộng điên rồ, liệu một người đàn ông với ý trí kiên cường nhất có còn khả năng bảo tồn đầu óc của chính mình không?

Và, nếu như thế vẫn là chưa đủ thì vô số cảnh tượng vô nghĩa đó không chỉ đứng yên mà nối tiếp nhau với tốc độ chóng mặt trước mắt họ, giống như những hình ảnh cuộn nhanh trong một đoạn video.

Con tàu đang chạy trên đường cao tốc. Những tòa nhà lộn ngược cao chót vót hiện lên từ mọi phía, chúng giao nhau trên bầu trời theo hình vòm, con tàu giống như trung tâm của những ảo ảnh.

Kítttttttttttttt*

Sau đó, đoàn tàu rẽ ngoặt một cách bất thình lình, những tia lửa bắn ra từ bánh xe và rồi con tàu cứ thế lao thẳng vào bức tường của một tòa nhà.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top