Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 30: Đăng đỉnh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Cảm giác mê man hoàn toàn tan biến, có lẽ lời nói của Tiêu Tiên Nhi còn rất nhiều thiếu sót, nhưng mà có một chuyện nàng nói đúng. Hắn không cần thiết nghĩ nhiều như vậy, bất kể là đã định sẵn, vẫn là tự thân hắn đi lần mò, kết quả thế nào lại có gì quan trọng?!

Là hắn trải qua quá trình này mà không phải người khác.

Kiếp trước cùng kiếp này lại có liên quan gì? Làm tốt bản thân là được rồi.

“Đa tạ”. Tô Thanh Phong nở ra nụ cười đầy ấm áp nói.

“Không cần khách sáo”. Tiêu Tiên Nhi thấy vậy cũng nở nụ cười đáp lại.

Tô Thanh Hàn ở bên cạnh cảm giác có chút ghen tị.

Ca ca đối với Tiên Nhi thật ôn nhu nha.

Đúng lúc này, bàn tay của Tô Thanh Phong lại đưa ra xoa lấy đầu nàng, ánh mắt đầy ôn hòa cùng mềm mại, kèm theo âm thanh ôn nhu vang lên.

“Cũng cám ơn ngươi, muội muội của ta. Đi thôi, ta mang các ngươi lên”.

Dứt lời, Tô Thanh Phong liền mang theo hai người bước lên Đăng Thiên Thê.

Trên người hắn phát ra một loại sức mạnh vô hình đem hai người bao phủ lại, hắn biết rõ hai người đi xuống, nếu lại đi lên sẽ đối mặt áp lực như thế nào, cho nên, áp lực trên người họ, liền để hắn mang lấy.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ chia sẽ lấy một nửa áp lực trên người họ, nếu như nhận lấy toàn bộ, đối với hai người họ không có bất kỳ chỗ tốt nào.

Tô Thanh Hàn cùng Tiêu Tiên Nhi cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh ấm áp bao phủ toàn thân, biết được Tô Thanh Phong đang giúp họ, hai người cũng không có già mồm, bình tĩnh bước đi song song với Tô Thanh Phong.

Mỗi một bước đều vô cùng vững vàng.

Từng chút từng chút một đi lên, dưới ánh mắt bất khả tư nghị của đám người, ba người Tô Thanh Phong liền vượt qua bậc thang thứ 100.

Lại mất thêm một chút thời gian, họ đã vượt qua bậc thang thứ 200.

Ba người họ đã vượt qua chín phần số đệ tử tại đây, dù sao nơi này gần tới vạn người, cũng chỉ có hơn 1000 đệ tử bước qua được bậc thang thứ 100, mà bậc thang thứ 200 lại chỉ rải rác chưa tới 100 người.

Sau đó, bậc thang thứ 300, bậc thang thứ 400, thứ 500…

Đám người xung quanh dần dần c·hết lặng, mặc dù họ biết thiên phú của ba người này rất mạnh, nhưng lại không nghĩ tới khủng bố tới mức này.

Dù cho họ rất coi trọng Trần Khôn cùng Tiêu Phàm, nhưng hai người kia cũng chỉ dừng lại ở bậc thang thứ 475, khoảng cách với bậc thang thứ 500 nhìn như không nhiều, nhưng mỗi một bước đều cực kỳ khó lên.

Cước bộ của ba người dần dần chậm lại.

Lại mất thêm một chút thời gian, trước ánh mắt sợ hãi của đám người, ba người họ liền bước tới bậc thang thứ 700, nhưng… đây cũng chưa phải là cực hạn của họ.

Ngay cả Tô Thanh Hàn cùng Tiêu Tiên Nhi cũng cảm giác khó tin, cũng không phải họ phá vỡ lịch sử Vạn Linh tông, mà là… đối với Tô Thanh Phong kinh hãi cùng mừng rỡ.

Họ biết rõ Tô Thanh Phong nhận lấy áp lực gấp ba lần bọn họ, nhưng cước bộ của hắn so với họ còn vững vàng.

Tiêu Tiên Nhi ánh mắt nhìn về Tô Thanh Phong mang theo một tia cảm giác kỳ lạ, giống như là… thiếu nữ mới biết yêu.

Mà Tô Thanh Hàn, trong mắt lại tràn đầy sùng bái.

Không hổ là ca ca.

Cho tới khi bước lên bậc thang thứ 800, lúc này Tô Thanh Hàn cùng Tiêu Tiên Nhi cũng đã sức cùng lực kiệt, cảm giác áp bách trên người khiến họ không nhích nổi một bước. Họ biết, cực hạn của mình cũng chỉ đến được nơi này.

Tô Thanh Phong dừng lại, nhẹ hướng về hai người gật đầu một cái rồi tiếp tục đi lên.

Hắn cũng không có đem sức mạnh từ trên người họ thu lại, nếu như thu lại, sợ rằng áp lực tại đây sẽ đem hai người họ đè sập. Dù sao vì hắn mà hai người họ mới phải nhận lấy áp lực so với người khác gấp đôi, hắn cũng không phải loại người vong ơn bội nghĩa.

Dù cho mang lấy áp lực gấp ba lần người khác lại có làm sao?!

Khi chỉ còn lại 100 bậc thang, Tô Thanh Phong cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ đè lên thân thể, nhưng từ nội tâm hắn lại cảm giác cực kỳ hưng phấn. Loại cảm giác vui thích kia không phải xuất từ bản thân hắn, mà là từ đóa bạch liên hoa trong thức hải của hắn.

“Thứ… 909. Hắn sẽ không… đăng đỉnh đi?!”.

“Tiểu tử này… thiên phú… quá đáng sợ”.

“Kẻ này chỉ cần không c·hết… tương lai, nhất định trở thành người mà tất cả thánh địa tranh đoạt”.

“Tất cả ngậm miệng cho ta!”.

Vạn Linh tông tông chủ Dương Tuyết nhịn không được nhíu mày khẽ quát, bất quá bàn tay nắm chặt vào thành ghế của nàng liền bán rẻ nội tâm không bình tĩnh lúc này của nàng.

Dương Tuyết là người của Dương gia, cùng Dương Ngọc Lan là đồng tộc. Hơn nữa, bản thân nàng cũng là cô cô của Dương Ngọc Lan, Tô Thanh Phong chính là cháu trai của nàng.

Nhưng đối với Tô Thanh Phong, cảm xúc của nàng rất phức tạp. Không thể nói là chán ghét, nhưng cũng có thể nói là không ưa thích. Dù sao tiểu tử này là con trai của Dương Ngọc Lan, mà Dương Ngọc Lan cùng Dương gia từ mấy chục năm trước sớm đã đoạn tuyệt quan hệ.

Nàng biết rõ, chỉ cần Dương Ngọc Lan trở lại Dương gia, như vậy Tô Thanh Phong hiển nhiên sẽ trở thành người Dương gia. Lấy thiên phú của Tô Thanh Phong, dù cho lão tổ Dương gia tọa hóa, chỉ cần không tới hai trăm năm, Dương gia nhất định xuất ra một tôn Chí Tôn cảnh.

Thậm chí vấn đỉnh đỉnh cấp gia tộc cũng không phải không có khả năng.

Nhưng cũng chính vì vậy nàng mới có cảm giác bất đắc dĩ.

Cũng không phải Dương Ngọc Lan không muốn trở lại Dương gia, mà là trước kia, khi Dương Ngọc Lan mang theo Tô gia trở thành gia tộc gần bằng với Dương gia, muốn trở lại Dương gia, nhưng người Dương gia, đặc biệt là ca ca nàng, cha của Dương Ngọc Lan Dương Tiêu lại toàn lực ngăn cản.

Bởi vì Dương Tiêu cảm thấy Dương Ngọc Lan chính là đang cố thị uy với mình, phẳng phất như đang nói “không có Dương gia, ta cũng có thể tạo ra thế lực sánh ngang Dương gia”.

Cũng kể từ ngày đó, quan hệ của Dương Ngọc Lan cùng Dương gia trở lên vô cùng gay gắt.

Cho tới khi Dương Ngọc Lan mang theo Tô Thanh Tuyết biến mất, dần dần mới khiến cho quan hệ giữa Dương gia cùng Tô gia hòa hoãn đi một chút.

Nhưng bây giờ muốn cho Dương Ngọc Lan trở lại Dương gia, e rằng rất khó.

“Thôi, chỉ cần không trở thành địch nhân, như vậy… tại Vạn Linh tông, ta liền bảo hộ ngươi chu toàn”. Dương Tuyết lẩm bẩm nói.

Đem ý nghĩ thu lại, ánh mắt rơi vào Tô Thanh Phong đang bước lên những bước cuối cùng. Khoảng cách đăng đỉnh Đăng Thiên Thê cũng chỉ còn lại 10 bước, khoảng khắc lịch sử chuẩn bị sinh ra.

Nếu như Tô Thanh Phong thực sự bước lên, như vậy…

Giống như làm ra quyết định trọng đại nào đó, Dương Tuyết toàn thân buông lỏng, ánh mắt nhìn về phía Tô Thanh Phong mang theo một chút hòa ái, lại nhìn về phía Dương Ngọc Lan, nàng phát hiện Dương Ngọc Lan cũng đang nhìn chính mình.

Nội tâm áy náy khiến nàng quay mặt đi chỗ khác, nhưng điểm biến hóa này lại bị Dương Ngọc Lan phát hiện.

Dương Ngọc Lan nhìn về phía Tô Thanh Phong, khóe miệng nở ra nụ cười đầy ôn nhu.

Trên Đăng Thiên Thê.

Tạp niệm trong đầu Tô Thanh Phong lúc này đã hoàn toàn biến mất, áp lực trên người cũng hoàn toàn không còn lại chút nào.

Không phải là ảo giác, mà thực sự không còn lại chút nào.

Ngay cả những đệ tử tại trên Đăng Thiên Thê cũng phát hiện được điểm này, nhưng khi họ muốn nhân cơ hội đi lên lại phát hiện mình không có cách nào nhúc nhích.

Ngay sau đó, một đạo ánh sáng chói mắt phát ra khiến họ không thể không nhìn về phía trước.

Bởi vì lúc này, Tô Thanh Phong đã bước ra một bước cuối cùng.

Hắn… đăng đỉnh Đăng Thiên Thê.

Hắn… thật sự làm được.

Toàn bộ ánh mắt tràn đầy đờ đẫn cùng khó tin đều đổ dồn về phía Tô Thanh Phong.

Lúc này, Tô Thanh Phong cũng không có tâm tư đi quan tâm mấy người họ. Ánh mắt hắn chỉ chú ý tới tấm mái đình trước mặt.

Một mái đình hết sức bình thường, tại chính giữa có một pho tượng cực lớn không hoàn chỉnh, bởi vì ngoại trừ dáng người, gương mặt lại không có bất kỳ ngũ quan nào, nhưng nó lại mang tới cho hắn cảm giác rất ấm áp.

Bên cạnh là một tấm bia trống không có bất kỳ thứ gì trên đó.

Hắn nhìn về phía pho tượng, đây là một bức tượng nữ nhân, cùng với tượng Hoa Thần giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất là không có gương mặt mà thôi.

Hai tay bức tượng đưa lên chụm lại vào nhau, nâng lấy một đoàn ánh sáng kỳ dị.

Tô Thanh Phong nở ra nụ cười, hắn đưa tay ra chạm vào lòng bàn tay bức tượng, đạo ánh sáng kỳ dị kia cũng theo đó dung nhập vào cơ thể của hắn.

Ngay tại lúc này, toàn bộ thiên không phẳng phất như bóng tối được mặt trời chiếu sáng, phát ra quang mang vạn trượng.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top