Thực Mộng

Chương 3: Gặm nhấm những ngày tháng nơi kỉ niệm.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thực Mộng

Bóng tối ở thế giới này gây ra sự biến dị.

Sinh vật sống tiếp xúc với bóng tối lâu sẽ bị phơi nhiễm bức xạ của bóng tối,dẫn đến việc có xác suất nhất định trở thành một loại tồn tại khác.

Nói xác suất nhất định là bởi vì thế giới tồn tại rất lâu rồi,sinh vật muốn tồn tại được thì sẽ phải trải qua quá trình chọn lọc tự nhiên.Kẻ nào tiến hóa để thích nghi thì sẽ tồn tại.

Sinh vật sống tới hiện tại đa phần là đã có kháng thể nhất định với bức xạ bóng tối rồi.Nhưng tất nhiên không phải hoàn toàn.

Nếu muốn nói hoàn toàn thì phải nói đến bức xạ của Rus và Tous,sinh vật không những tồn tại được ở hai loại bức xạ đó mà còn phát triển rất mạnh mẽ.

Vậy biến dị là gì?

Lũ sinh vật bị nhiễm bức xạ rồi biến dị sẽ có hai khả năng xảy ra.

Khả năng đầu tiên là biến dị thành công.

Lũ biến dị này sẽ lấy được một cuộc sống mới,tế bào cơ thể sẽ được tiến hóa.

Trở thành một loại sinh vật mới có thể không ngừng hấp thụ bức xạ bóng tối để trở lên mạnh lên.lũ biến dị thành công này,sẽ chỉ săn g·iết và ăn thịt những sinh vật biến dị giống chúng,để hấp thụ năng lượng bóng tối bên trong.

Hấp thụ càng nhiều thì chúng càng nhanh được tiến hóa lên cấp độ tiến hóa cao hơn.

Cơ thể của sinh vật bình thường đối với lũ này là không có chút dinh dưỡng,hấp thụ nhiều còn dẫn đến sinh mệnh bóng tối sói mòn.giống như ăn đồ ăn n·gộ đ·ộc thực phẩm vậy.

Nhưng biến dị do nhiễm quá nhiều bức xạ thì còn một khả năng nữa.

Biến dị thành thụ ...khụ ....nhầm biến dị thất bại.

Những kẻ bị biến dị thất bại không thể đạt được tiến hóa.Tế bào cơ thể bị kẹt lại ở tồn tại lượng tử,có thể tiến hóa và không không thể tiến hóa cùng đồng thời tồn tại.

Tế bào không tiến hóa cũng không trở lên bình thường.Làm cho cơ thể của chúng không thể tái tạo hay thích nghi dưới bất cứ hình thức nào,dẫn tới việc da thịt không ngừng c·hết đi mà không được bổ xung.

Máu thịt cũng bắt đầu trở nên hủ hóa.Sinh mệnh sói mòn,cơ thể thối rữa,tồn tại như một xác c·hết nhưng lại vẫn có thể cử động.

Mặc cho cơ bắp c·hết dần dẫn tới hoạt động có chút cứng ngắc.Lâu dần lũ này cũng sẽ c·hết đi khi không có sự bổ xung.

Chính vì cơ thể bên trong không tự sinh ra tế bào mới,nên bọn chúng thèm khát từ nguồn bên ngoài.

Bọn chúng thèm thịt của sinh vật sống.Bao quát con người.

Chỉ những kẻ thành công tiến hóa thì mới được gọi là tồn tại biến dị-Chosth (sự hỗn loạn,sự biến dị).

Lũ thất bại trong việc tiến hóa được gọi là lũ Phế phẩm-zakji (thứ rác rưởi,thứ bỏ đi).

“Này tên nhóc Yak,nhóc định ở đây chờ bố cho đến bao giờ.Mọi người đều rời đi hết rồi kìa”.

“Tại sao nhà chú Jik không đi đi,cháu một mình đợi bố về cũng được”.

“Nhà ta thức ăn không nhiều nhưng ta nghĩ có thể trụ qua kì ảm đạm này,hai đứa con vẫn còn thơ dại.Gia đình ta lại không có thông tin của bất cứ Aqa nào cả”.

“Việc di chuyển cả gia đình mà không biết điểm đến là rất nguy hiểm.Nếu thực sự di chuyển thì phải chuẩn bị thật nhiều lương thực.Ta nghĩ là ta sẽ cố gắng tích góp thật nhiều vào kì Rus sau.Ha ha ha”.

“Cháu xin lỗi,tại cháu hay ăn chực nên mới thiếu như vậy”.

“Điên rồi,một đứa nhóc như cháu thì ăn được bao nhiêu,với cả nếu ta không chăm sóc tốt cho cháu thì đại ca về biết chuyện sẽ hỏi tội ta mất”.

“Nhóc gì chứ chú,cháu mười bảy chu kì rồi”.

“Này chú Jik.Sao chú lại lấy một người đáng sợ như cô Janu vậy.Ay ui đau tai quá”.xoa xoa chiếc tai bị véo,Yakor thuở mười ba chu kì nói với giọng ấm ức.

“Nhóc thì biết cái gì,đấy gọi là mật ngọt của yêu thương.Nhớ lúc ta lần đầu gặp vợ của ta,ta đã bị thu hút bởi đôi mắt đượm buồn tĩnh nặng như dòng sông kỳ Tous khi lặng gió,mái tóc đỏ ấy làm ta liên tưởng tới màu của Rus khi về tây,cái màu mà người ta gọi là ráng chiều thuở Rus”.

“Ta yêu những lúc cô ấy chăm lo cho gia đình,ta yêu những lúc cô ấy tức giận,ta yêu những lúc cô ấy ngủ,những lúc cô ấy trách móc ta bởi ta làm những việc sai trái”.

“Ta yêu mọi thứ của cô ấy,yêu khuôn mặt xinh xắn nhí nhảnh khi chúng ta mới yêu.Còn yêu hơn nữa khi khuôn mặt ấy vì ta mà để lại nhiều vết hằn nơi khóe mắt”.

“Ta yêu hình dáng tần tảo lúc sớm hôm,yêu bóng hình chong đèn Rume cho ta đọc sách”.

“Ta yêu tính cách,yêu sự thủy chung,yêu vợ ta nhiều hơn chu kỳ trước.Ta say đắm trước Ráng Chiều của đời ta”.

“Kh·iếp,nhà văn có khác.Văn vở quá chú ơi,chú nhiều kỉ niệm đẹp quá nhỉ?”.

“Tất nhiên,kỉ niệm đẹp rất tuyệt vời khi nhớ lại.Những kỉ niệm buồn khi nhớ lại cũng sẽ được mỹ hóa bởi chính chúng ta.Chính vì vậy kỉ niệm là rất tuyệt vời khi được gợi lại,còn đẹp hơn nữa khi tự mình bỗng nhiên gặm nhấm lại chúng một cách vô thức”.Nhà văn kiêm nông dân Jik lại bắt đầu văn vở.

........

“Cô Janu,chú Jik chú ấy nói chú ấy yêu cô lắm đó.Cô yêu chú ấy đến đâu”.

“Nhóc Yak,hỏi những điều tế nhị ấy với người khác là khá mất lịch sự đó nhé”

“Ta không thể trả lời nhóc là ta yêu chồng mình bao nhiêu được,tình yêu không phải thứ mà có thể đặt lên bàn cân để đong đếm”.

“Thế nhưng chúng ta đã có minh chứng của tình yêu,hai đứa con của cô chú chính là nó.Là kết tinh của tháng năm đã giành cho nhau.Là minh chứng của những ngày tháng nơi kỉ niệm”.

Chú Jik trong tiềm thức của Yakor là một người đàn ông rắn rỏi,khuôn mặt chú có đôi nét cương nghị của một trụ cột gia đình,nhưng tính cách của chú thì lại rất hiền hòa,dí dỏm .

Với nước da hơi nâu đi vì dãi dầu mưa nắng.Mái tóc vàng đất của chú khi thì dính toàn bùn đất lúc đi làm đồng về,khi thì lấm tấm bụi trắng từ đá phấn trong công việc dạy lũ trẻ con trong làng học chữ.

Thân hình chú không phải rất cao lớn như bố của Yakor,nhưng đủ rắn chắc để gánh lên vai gia đình nhỏ.

Ấy thế mà hiện giờ.Chỉ mới qua gần một chu kì ảm đạm không gặp.

Khi nhìn vào thân hình của một con phế phẩm zakji,với cơ thể thối rữa nhìn lộ cả xương sườn,quai hàm thì lệch xuống vì cơ thịt bên má cũng đã rơi đến lộ răng hàm bên trong.

Mái tóc màu nâu hiện giờ đã rụng gần hết với mảng thịt khuyết thiếu bên trên hộp sọ,thứ mà đang gỉ ra một loại dung dịch kinh tởm đen ngòm.

“gừ…gừ…”.Tiếng kêu ú ớ thậm chí chẳng còn lại chút gì về cái gọi là ngôn ngữ của một sinh vật có trí khôn,luôn luôn phát ra từ mồm nó đồng thời phun ra thứ huyết dịch màu bùn.

Con quái vật ngã lăn dưới đất,nhưng do cơ thịt đã hủ nát nên hiện tại đang dùng sức cố gắng để đứng lên.

Dưới ánh đèn le lói của Rume,Yakor nhìn rõ từng đường nét còn nguyên vẹn tren mặt con quái vật.Tuy rằng khác biệt thật sự quá lớn,nhưng việc sống cùng người chú mình kính trọng không biết bao nhiêu thuở ráng chiều thì…Yakor nhận ra đây là ai.

“Không thể nào…chú Jik…k”.Gào réo trong tuyệt vọng khi nhận ra thân hình người chú đáng kính của mình,đang dần xếp trồng vào hình ảnh con quái vật đang lăn lê bò lết trên đất.

Yakor xông lại định bụng nâng đỡ chú Jik dậy,kiểm tra xem sự nghiêm trọng.

Khi mới bước đến gần,con zakji dãy dụa quyết liệt.Dùng bàn tay phải không còn đủ năm ngón của mình bám chặt lấy ống chân của Yakor,bàn tay còn lại thì do đã hoại tử nên chẳng còn có thể cử động.

Bám chặt lấy Yakor,nó không ngừng nhướn miệng của mình tới để cắn vào chân cậu.

Với kinh nghiệm đi săn nhiều lần cũng như không ít lần chiến đấu với lũ zakji của Yakor,cậu hoàn toàn biết hiện tại mình nên c·hặt đ·ầu con zakji trước mặt này xuống.

Nhưng chần chờ một hồi lâu,với tay phải đang nắm chặt thanh chặt xương…cậu vẫn không thể xuống tay với người chú đáng mến này được.

Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt non nớt của đứa nhóc đang kỳ lớn.Răng cắn chặt môi đến gỉ máu,nhưng lại không đau bằng trong tim mất một lối về.

“Tại sao…tại sao…lại ra nông nỗi này…hỡi Rus …hỡi Tous…hãy nói cho con biết tại sao lại thế này,tại sao…tại sao những người tốt như gia đình chú ….không đúng cô Janu…maji…lafi…”.Ngửa mặt lên nhìn vào bầu trời mờ đen âm u,thi thoảng lóe lên vài tia chớp.Nước bọt lẫn máu bắn ra theo những tiếng thét của Yakor.

Kèm theo những tiếng thét là lỗi buồn như bóng tối đáng sợ đang nhấn chìm lấy linh hồn cậu.

Cậu chợt ý thức lại được là chú Jik không phải một người,chú còn hai đứa con và một người vợ.Nỗi lo lắng đã kéo cậu lại thực tại.

Tay trái cậu nhanh chóng rút lấy thanh xẻ thịt thắt ở hông trái.Dùng chân cậu đạp ngã ngửa con zakji trước mặt.

Cậu dùng cả hai tay với chút sức lực như vừa bị hút cạn từ lỗi buồn,cắn răng đâm vào ngực con phế phẩm,ghim nó cố định trên mặt đất.

Cùng lúc đó một tia sét lóe lên,chiếu vào hình ảnh hai chú cháu tạo ra hai vệt bóng đổ dài về phía màn đêm.

Khoảnh khắc này như máy chụp hình in sâu vào nỗi đau nơi đáy tim của Yakor.

Dứt chớp,dứt khoảnh khắc như vĩnh cửu ấy.Với đôi mắt đang nhòe đi vì dòng lệ tuôn trào,cậu chạy thật nhanh vào trong nhà của chú Jik,như gắng gượng lấy hi vọng duy nhất còn lại.

Mới vừa chạy tới gần phòng ngủ của nhà chú,cậu đã nghe thấy một thanh âm kì lạ,thứ thanh âm giống như có người đang nhấm nuốt.

“chóp…chép…”.

Mở cái cửa gỗ có toàn chữ viết nghuệch ngoạc của đứa trẻ.

Cậu nhìn thấy một hình ảnh mà làm cho hi vọng duy nhất của cậu vỡ nát như đồ vật làm bằng sứ lúc tan tành.

Mếu máo thều thào,dùng tay đấm vào ngực từng đợt liên hồi như phương pháp duy nhất để giúp bản thân hô hấp được trong hoàn cảnh này.

Jakor dùng cái thứ tiếng không còn giống người nói:

“Cô Janu…cô janu…không phải cô nói…đây là minh chứng của những ngày tháng nơi kỉ niệm…với cô chú sao….tại sao….tại sao….cô…lại đang….gặm nhấm nó……”

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top