Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiếng Hót Vang Trong Bụi Mận Gai
Nguyễn Tuyên ngồi xuống bậc thềm ở chùa Tùng Tán Lâm, lần mò gói thuốc trong túi. Hắn nhấm nháp hương vị nicotin, đoạn khảy nhẹ điếu thuốc.Bầu trời trên cao u ám ảm đạm, quạ đen như muốn bay sà xuống đất. Những lá cờ cầu nguyện trên cột gỗ đung đưa theo gió, phát ra những tiếng động không ngớt.Tiếng tụng kinh của các nhà sư vang lên từ đại điện, lòng Nguyễn Tuyên chợt chìm vào trầm tĩnh. Thánh địa Phật giáo, nơi rửa tội và thanh lọc xác thịt. Khác hẳn với những du khách trong đoàn tới đây tham quan, hắn ở đây để sám hối. Tiếc là Phật không nhìn thấy bởi chưa chi đông đảo du khách đã xô hắn ra khỏi đại điện trước. Nguyễn Tuyên chọn cách rời đoàn giữa tiếng ồn ã náo nhiệt và tiếng chụp ảnh lách tách. Hắn tìm một nơi yên tĩnh rít hơi thuốc, làm bạn với những con quạ đen.Không bao lâu, đàn chim bắt đầu di chuyển về phía Nam. Chỉ còn lại một mình Nguyễn Tuyên giữa trời đất bao la, trong lòng trống rỗng khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn. Sau bao nhiêu năm, hắn đã quen với cảm giác hiu quạnh. Chẳng qua đó chỉ là một cảnh đàn chim di cư mà thôi. Nguyễn Tuyên tự an ủi mình, đừng buồn bã vì những thứ không đâu.Vài phút sau, gió nhẹ hơn và mây cũng thưa hơn. Bên cạnh hắn xuất hiện một người đàn ông.Nguyễn Tuyên ngước mắt nhìn về phía bên trái, sau đó từ từ hạ thấp tầm mắt theo bóng dáng ngồi xuống của người nọ. Khuôn mặt đập vào mắt hắn có chút quen thuộc, tuy chỉ mới trông thấy đôi ba lần nhưng quả thật đây là kiểu hình khiến người ta ấn tượng sâu sắc.Hình như anh ấy họ Vưu…“Vưu Minh Viễn.” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông như tiếng chuông ngân xa. Hàng mày toát lên khí chất ôn hòa, đường nét khuôn mặt nam tính quyến rũ. Nhưng nước da anh tái nhợt, thoạt nhìn không có sức sống.Anh mỉm cười với Nguyễn Tuyên, chào hỏi lịch sự: “Chào em, Nguyễn Tuyên.”“Thường thường cố ý nhớ tên người khác thì nhất định có ý đồ với người đó.” Nguyễn Tuyên nở một nụ cười cợt nhả, đôi mắt hạnh quyến rũ tạo ấn tượng tốt với Vưu Minh Viễn. Hắn cười khẩy. “Anh Vưu có gì muốn nói?”Tay phải của Vưu Minh Viễn cầm chai nước, tay trái thì nắm nhẹ lấy cổ tay phải. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đường quai hàm gần như hoàn hảo, đặc biệt nhất dáng môi của anh. Nó đích thị là đôi môi khiến Nguyễn Tuyên không bao giờ kiềm nổi. “Sao em không theo mọi người vào đại điện?”Nguyễn Tuyên cắn nhẹ điếu thuốc. Hắn hướng cằm về phía đường chân trời xám xịt đằng xa: “Một đám cô chú nói năng ồn ào ảnh hưởng tôi sám hối với Phật Tổ. Lát nữa vào sau.”Vưu Minh Viễn gật đầu, ngỏ lời thẳng thắn với hắn: “Vậy lát nữa mình tách đoàn, tôi vào trong với em.”Nguyễn Tuyên nheo mắt nhìn anh, đoạn lấy điếu thuốc xuống. Hắn liếm môi, cười hỏi: “Động cơ theo đuổi của anh hình như hơi rõ ràng, nhỉ?”Vưu Minh Viễn im lặng, trong đôi mắt anh là sự dịu dàng khiến Nguyễn Tuyên chẳng thể chống cự. Sau vài giây thất thần, Nguyễn Tuyên bèn lật đật chấn chỉnh tâm lý. Hắn thật lòng không dám nhìn người này lần nữa. Hắn cười buồn: “Anh đừng tìm tôi. Nguyễn Tuyên đã rửa tay gác kiếm, tôi chẳng còn là kẻ thấy ai cũng ừ.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.