Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiếng Hót Vang Trong Bụi Mận Gai
Xe địa hình leo lên đỉnh dốc, tầm nhìn bên ngoài kính chắn gió bỗng nhiên thoáng hẳn. Bầu trời như gần trong tầm tay.Đã đến Shangri-La. Nguyễn Tuyên nghiêng đầu ngủ ngồi ở hàng ghế sau, đoạn mở mắt ra. Trong đôi mắt mỏi mệt của hắn là hình ảnh đồng cỏ Napahai bằng phẳng vô biên.Khách du lịch đi chung xe xuống điểm đến của họ. Tài xế chở những người còn lại đi về phía Bắc, và điểm dừng chân cuối cùng là chùa Tùng Tán Lâm.“Thưa quý khách, thời tiết hiện tại không tốt lắm. Trời nhiều mây, chắc sắp mưa ạ.” Tài xế ân cần nhắc nhở. “Tôi đưa quý khách về khách sạn nhận phòng trước. Lát nữa chúng ta tham quan những nơi khác nhé?”“Không cần.” Nguyễn Tuyên chống khuỷu tay lên mép cửa sổ. “Đưa tôi tới đó đi.”Những đám mây như muốn sà xuống, xung quanh thì tối tăm tịch mịch. Xe dừng trước cổng chùa Tùng Tán Lâm, Nguyễn Tuyên mở cửa bước xuống. Hắn ngước mắt, con đường dài phía trước chẳng có lấy một bóng người. Những bậc thang màu xám như có thể dẫn con người ta đi tới miền cực lạc.Lúc này trong chùa không có du khách, cả thế giới dường như chỉ còn mỗi Nguyễn Tuyên.Nguyễn Tuyên rít hơi thuốc cốt sưởi ấm cơ thể. Hắn đứng ngược gió, hơi ấm trên người tản ra từng chút. Hắn nhấc chân lên, rồi lại hạ xuống. Đoạn hắn lùi về hai bước, quỳ gối dập đầu ba lần.“Tí tách.” Những hạt mưa đầu tiên nhẹ rơi. Không bao lâu, cả người Nguyễn Tuyên đã trở nên lạnh lẽo ẩm ướt. Hắn lấy ra chiếc lọ sứ trắng trong ba lô, ôm ghì vào lòng mà âu yếm. Hắn phóng tầm mắt ra xa, nói với Đức Phật một cách khiêm nhường và thành kính.“So với nhiều người trên đời, con ham hư vinh phù phiếm, con ích kỷ và buông thả. Không đủ tư cách cầu xin Người chỉ lối.”“Đáng lẽ con phải có một cái kết bi thảm, chết trong cô độc. Nhưng con được cứu rỗi bởi một người ấm áp, thế nên bây giờ con mới trở về đây.”Nguyễn Tuyên vừa dứt lời, con quạ đen đã rít lên tiếng kêu thê lương. Nó khép cánh và dần dần đáp xuống bậc thang.“Con biết mình chẳng có hy vọng vào vòng luân hồi. Thế nên xin Người, đừng độ con.”“Bịch” một tiếng, vầng trán trắng như tuyết chợt xuất hiện vết máu. Nguyễn Tuyên không thấy đau, chỉ là trong lòng không ngừng lặp lại câu nói: Xin Người bảo vệ người con yêu, kiếp sau hãy để anh ấy sống lâu trăm tuổi.Ba mươi năm cuộc đời, Nguyễn Tuyên đã không biết bao lần chứng kiến sinh mệnh hoang vắng của mình trong thế giới này, nơi mà những con người khốn khổ với lòng nham hiểm và điêu ngoa. Hắn đắm mình trong một số phận đầy nghiệt ngã, không rơm rạ và không có khúc gỗ trôi sông. Nhưng khi hắn muốn chấm dứt cuộc đời thì có người đã vươn tay và cùng hắn đi qua năm tháng rực rỡ.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.