Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trí Tuệ Đại Tống
Khi Vân Tranh uống cao hứng thì Chủng Ngạc phái thân binh đưa hai người tới, một là binh tào Hoàn Châu, chủ yếu quản lý sương quân, ngươi kia là giám đương, phụ trách thu thuế, nhất là thuế trà, muối, rượu.Hai người này đều biết mình bị hiềm nghi là nội gián, đều không coi Vân Tranh ra cái gì, viên giám đương chỉ nói một câu: - Ngươi không phải là người của Đề hình ti, lão phu không có gì để nói.Tiếp đó liền cùng binh tào khoanh chân ngồi xuống đất, không nói không rằng, ra vẻ ta đây cây ngay không chịu chết đứng.Vân Tranh toàn thân hơi rượu nồng nặc, loạng choạng đi tới: - Phủ tôn đưa các ngươi tới đây, thực ra đã chứng minh các ngươi là gian tế, muốn ta thẩm vấn là vỗ yên lòng ta mà thôi. Vì sự an toàn của mấy trăm sĩ tốt, có giết đi hai tên khả nghi cũng là bình thường, cho dù ở trên Chính sự đường cũng không ai nói gì. Chẳng qua để ta giết thì tiện hơn phủ tôn ra tay, vì ta mang trọng trách liên quan tới quốc sách, thế nên đừng bày trò với ta, không ăn thua đâu, ta cho các ngươi một đêm, kẻ nào nói thì giao cho Đề hình ti, ít nhất người nhà được an toàn, kẻ nào không nói thì ta giết. Người đâu, đem bọn chúng nhốt riêng ra, không cho thông đồng.- Buông ra, đám thô bỉ các ngươi là cái gì dám bắt giam lão phu, mau gọi phủ tôn tới đây, các ngươi không có quyền.Hai tên hùng hổ đứng lên quát tháo, đám Lương Tiếp đang chơi vui, tự nhiên có kẻ phá đám, không khách khí đấm đá cho tới khi câm miệng rồi ném vào hai gian phòng trống, bọn lão tử xâm nhập tận Thanh Đường, Tây Hạ còn chẳng sợ, sợ gì hai tên nội gián chó má, phải nói một chuyến đi đã khiến binh sĩ Giáp Tử doanh thay đổi không ít, tự tin hơn, kiêu ngạo hơn.Vân Tranh nhìn bầu trời lốm đốm sao, muốn mượn rượu tạm thời quên thực tế mà không được, hiện giờ y không có nhiều thời gian, người Tây Hạ sớm phát hiện ra mình bị lừa thôi, bọn họ sẽ điên cuồng báo thù, đại quân báo thù thì không xảy ra, nhưng phái tinh nhuệ đi hủy số chiến mã này là khả năng rất cao.Binh tướng Hoàn Châu không thể dùng nhiều vì Thanh Giản thành là cứ điểm quân sự, cần đề phòng địch xâm nhập, sương quân thì vô dụng, muốn phái cấm quần cần có thủ lệnh do xu mật viện phát ra. Chỉ có năm trăm người danh nghĩa là thân binh của Chủng Ngạc là có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng Chủng Ngạc cũng gánh nguy hiểm rất lớn. Đại Tống luôn mẫn cảm với sự điều động quân đội, nhiều lúc bọn họ thà bỏ qua cơ hội cũng yêu cầu tướng lĩnh nghiêm khắc tuân thủ chương trình đã đặt ra, liền tạo thành cục diện tiến thoái lưỡng nan của Vân Tranh.Chủng Ngạc không tìm đâu cơ hội có mồi nhử tốt hơn nữa, lập kế hoạch tỉ mỉ lâu dài thì dễ bị phát hiện, nên lần này không thể bỏ qua Vân Tranh.Vân Tranh muốn nổi điên, ở Tây Hạ cũng không khi nào ấm ức thế này, tưởng về tới Đại Tống là được đại quân vây quanh, nhanh chóng bố trí xong chiến mã rồi hành trang gọn nhẹ trở về Thục, giờ thì khác nào nằm mơ nói mộng.Đã hứa cùng Ngỗi Minh đi dạo khắp thành ăn món ngon cũng đành phải hoãn lại.Hoàn Châu vào đầu xuân vẫn lạnh tới run người, Vân Tranh đi đi lại lại trong đêm lạnh, tìm biện pháp tốt nhất, nhưng tới khi gà gáy vẫn không tìm biện pháp khả thi nào, đạo phỉ tây bắc không thể bỏ qua số chiến mã lớn như thế, đi thêm một quãng nữa tới Khánh Dương còn gặp phải người Tây Hạ càng hung ác hơn, thôi thì chọn Cái Thiên vương.Cát Thu Yên được Ngỗi Minh dung túng, không ngờ thẹn thò thò thò khoác áo choàng lên cho Vân Tranh, Vân Tranh quay đầu cười: - Ta không sao, chỉ là có vài việc nghĩ chưa thông thôi, nghĩ ra rồi là ổn, trời còn sớm, cô về nghỉ ngơi đi.Vờ như không không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Cát Thu Yên, trời đã tờ mờ sáng, Vân Tranh đi vào quân doanh, ngựa trong chuồng mở to mắt nhìn con người xa lạ.Vân Tranh lấy từ trong sọt ra một ít cỏ khô cho vào máng, nhìn chiến mã cúi đầu ăn cỏ,Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.