Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét
Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ“Đinh Tuyết Vi.” Mục Ảnh Sanh đột nhiên xoay người lại, trong nháy mắt, ánh mắt của cô trở nên vô cùng sắc bén: “Đừng có nói mấy lời sỉ nhục mình, sỉ nhục tôi, thậm chí sỉ nhục cả ba của cậu nữa.”Đinh Tuyết Vi nghẹn lại, lần đầu tiên cậu ta thấy Mục Ảnh Sanh như thế. Trong nháy mắt, thậm chí Đinh Tuyết Vi còn có thể nhìn thấy hình bóng của Lệ Diễn trong con người của Mục Ảnh Sanh.“Đinh Tuyết Vi. Khi cậu mặc bộ quân trang màu xanh này thì cậu chính là một quân nhân. Bất kỳ hành vi nào của cậu, đều không chỉ đại diện cho bản thân cậu, còn là đại diện cho trường chúng ta, đại diện cho những người quân nhân. Lúc cậu làm những chuyện này, có nghĩ tới cậu đang bôi nhọ quân kỳ hay không?”Khuôn mặt Đinh Tuyết Vi đỏ bừng, cậu ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ bị Mục Ảnh Sanh dạy bảo như thế này. Cậu ta không nói lên lời, điều này không chỉ khiến cơ thể khó chịu mà thể diện cũng như bị xé rách toang. Không còn sót lại chút gì.Mục Ảnh Sanh đứng trên dốc, vẻ mặt nghiêm túc mà ngưng trọng: “Tôi biết rõ tại sao cậu lại tìm tôi gây chuyện. Nhưng mà tôi hi vọng cậu có thể hiểu rằng, từ ngày đầu tiên bước vào trường quân sự, mục tiêu của tôi đã rất rõ ràng, tôi chỉ muốn học tập thật tốt, sau này có thể trở thành một người lính tốt. Người đàn ông cậu thích kia, tôi một chút cũng không có hứng thú. Cậu đã nghe rõ chưa?”“Tôi, tôi ——” Đinh Tuyết Vi tôi cả buổi, nhưng vẫn không thể nói nên lời. Cậu ta muốn nói Mục Ảnh Sanh nói láo, muốn chất vấn cô tại sao lại cùng Lệ Diễn đi ra ngoài cả một ngày không về.Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Mục Ảnh Sanh, cậu ta đã biết rõ điều cô đang nói là sự thật.Cậu ta nằm đó, muốn cầu cứu mà nói chẳng nên lời, lúng túng muốn chết. Gió thổi qua núi, cậu ta chẳng những không hề cảm thấy mát mẻ, mà trong lòng chỉ cảm thấy nóng ran.Lúc này Mục Ảnh Sanh đi thuận theo sườn dốc, cẩn thận đi về hướng của cậu ta.“Mục Ảnh Sanh, cậu?”“Đưa tay cho tôi.” Mục Ảnh Sanh kéo một bên cây: “Tôi kéo cậu lên, cậu cố gắng tự đứng lên thử.”Đinh Tuyết Vi nhìn lên, đưa tay cho cô. Mục Ảnh Sanh thử kéo hai cái không có chút di chuyển, nhìn về hướng cậu ta bị kẹt, trên lưng Đinh Tuyết Vi vẫn còn đeo ba lô. Chắc là cậu ta bị ngã xuống quá đột ngột, vì vậy vẫn chưa lấy ba lô ra, cho nên là sẽ bị kẹt lại không chút di chuyển.“Tôi giúp cậu lấy ba lô xuống trước, rồi lại kéo cậu ra.”Sau khi Mục Ảnh Sanh trải qua khoảng thời gian rèn luyện, sức khỏe đã mạnh hơn rất nhiều. Cô kéo Đinh Tuyết Vi ra khỏi giữa hai cái cây.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.