Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 356: Rơi mất.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 356: Rơi mất.

Hàn Phong nhìn cảnh tượng khủng bố khiến người cho ta tuyệt vọng này, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phải chửi bậy một câu tức giận.

Toàn bộ phía bắc của huyện Liễu Lâm đã bị bao vây bởi một thi đàn khổng lồ không rõ số lượng, hơn nữa còn đang có 2 vạn thây ma “người nhà” đang sẵn sàng tập kết với bọn chúng để hùa vào bắt nạt nhân loại, đây là cái dạng gì uy h·iếp.

Một con dao găm sắc bén đang dí sát vào mạng sườn nhân loại trấn Hi Vọng, thời thời khắc khắc toả ra sát khí khủng bố, chỉ cần hạn chế vô hình bị loại bỏ, con dao kia sẽ không chút do dự mà ghim thẳng vào lá lách, không, là ghim thẳng vào trái tim của từng người.

“Chính quyền huyện Long Dương tỉnh NO rốt cuộc đang làm thứ quái quỷ gì, không ngăn chặn được thi đàn đông đúc tới vậy sao, hay bọn họ xây dựng căn cứ ở hướng ngược lại thi đàn? Tại sao thi đàn không t·ấn c·ông bọn họ mà chờ đợi t·ấn c·ông bên này, hay bên Long Dương đã hoàn toàn thất thủ rồi…”

“Chỉ một đạo đại quân thây ma tại chiến trường Diệu Liên cũng đủ khiến cho hơn 6000 nhân loại tại Tam Giang khốn đốn vất vả. Đối với thi đàn khủng bố tại nơi này, số lượng có lẽ không thua gì Diệu Liên, vậy thì 1000 nhân loại tại Liễu Lâm này phải làm sao đây…”

“Chống cự sao, chống cự thế nào đây, cả người cả vật đều không đủ. Chạy trốn sao, chạy đi đâu được… Cầu viện Tam Giang? Tam Giang liệu đủ lực hay không, bọn họ còn đang vòi vĩnh từng viên đạn pháo một…”

“Chấp nhận bán mình rồi di dân qua bán đảo Tam Giang sao… Thật sự đủ não tàn. Nếu bỏ qua Liễu Lâm này cũng khiến bán đảo kia lâm vào thế cả ba mặt giáp sông đều bị thi đàn bao vây, đó chính là tuyệt cảnh không lối thoát, chẳng khác nào chim lồng cá chậu. Cảnh nội Tam Giang tuy đã gần sạch thây ma nhưng cũng đã hết tiềm lực phát triển, một khi cạn tài nguyên, đó chính là người ăn người…”

“Nêu không chạy qua Tam Giang thì chạy đi đâu? Liễu Lâm đã là huyện hẻo lánh nhất tỉnh DG rồi, chạy qua huyện khác thì làm lại từ đầu sao, nếu qua NO thì còn đông gấp bội, kết cục chỉ có huỷ diệt…”

“Làm sao mới có thể đối diện với tình hình hiện tại đây, làm sao để phá cục đây… Thực sự là c·hết tiệt mà…”

Hàn Phong nhìn hình ảnh trên màn hình mà liên tục lẩm bẩm vô định. Hắn chung quy cũng chỉ là một tên nhân viên văn phòng làm công việc l·ừa đ·ảo, không có bất kỳ tố chất hay kinh nghiệm nào của một vị tướng lĩnh q·uân đ·ội, chưa có có đủ bản lĩnh và dũng khí khi đứng trước khó khăn muôn vàn, càng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ phải tham gia vào một trận chiến với thi đàn có cả trăm nghìn quái thú. “Đề bài” đã được đưa ra công khai, thế nhưng hắn tạm thời không có lời giải.

Một chút vui mừng từ việc nhận được số lượng lớn kỹ năng và vật phẩm hệ thống đã toàn bộ bị quét sạch, số liệu về tồn kho đạn dược, về nhân lực phi phàm vẫn đang được tổng hợp, thế nhưng thân là người đứng đầu hắn vẫn có thể cảm nhận được thực lực hiện tại không đủ đương cự dù chỉ một nửa thi đàn.

- Đây còn chưa phải tin tức tệ nhất đâu, còn áp lực thây ma tới từ phía tây, phía nam, và cả áp lực nhân loại từ phía đông bờ Lệ Giang nữa, hahaha…

Tự giễu cười một câu để xua tan mọi ý nghĩ linh tinh, Hàn Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rồi trầm giọng nói với đội thông tin:

- Điều tra tất cả thây ma có thể quan sát phía bên kia, lập địa hình chi tiêt khu vực quanh đây, 45 phút nữa hãy thông báo kết quả cho tôi. Còn nữa, phong toả tuyệt mật tin tức này, nếu để tôi phát hiện có một chút phong thanh lộ ra ngoài…

Hắn không nói hết câu, chỉ dừng lại đúng điểm rồi tiếp tục quay qua nói với Lục Đại Nguyên, Tần Tiểu Bích:

- Chuẩn bị nhân lực vật lực, chúng ta sẽ thử test một chút phản ứng của cái lũ quái thai kia.

Mấy người trong phòng đều khẽ rùng mình một chút, bọn họ đều cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo run rẩy đang bốc lên từ đáy lòng, bởi vậy đều không dám chậm trễ mà đồng loạt hô lên:

- Tuân lệnh!

———

Chiến trường Diệu Liên.

1 giờ 20 phút giao tranh vừa qua là 1h20p chứng kiến sự thay đổi toàn bộ cục diện chiến đấu trên 500 mét chiến địa. Lần đầu tiên sau 3 ngày giao tranh, một khẩu đội pháo không giật SPG-09 có thể dùng 2 viên đạn pháo mà bắn tan nát sự chống cự của 1 trong số 19 cứ điểm phòng hộ của thây ma. Nếu chỉ diễn ra một lần, đó là ngẫu nhiên mang tính tích cực, nhưng nó diễn ra tận 2 lần theo cùng một kịch bản, 4 đạn pháo diệt 2 cứ điểm phòng hộ.

Thể phòng hộ trên level 25, một con chạy thoát, một con thiếu chút thoát nhưng cuối cùng vẫn bị lưới hoả lực 12ly7 g·iết c·hết ngay tại trận. Về phần các thây ma tiến hoá khác núp dưới cũng c·hết thảm tới 60% đặc biệt là loại hình thể bộc phá nguy hiểm đã bị quét sạch, phải nói là chiến công hiển hách.

Tính toán, nếu giữ vững tốc độ này, chỉ cần thây ma không đưa ra đối sách thì từ giờ tới nửa đêm là khẩu đội pháo kia sẽ diệt sạch tất cả 18 điểm phòng ngự.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Hơn nữa sự kiện này lại diễn ra ở chiến địa số 3, nơi đóng giữ của tiểu đoàn 3 trực thuộc chỉ đạo của Lạc Thanh Thuỷ. Tiểu đoàn này mạnh phòng ngự nhưng khá yếu t·ấn c·ông, vậy mà chiến công cỡ đó lại xuất ra liên tiếp tại đây, bọn họ rốt cuộc đã nghĩ ra bài vở chiến thuật gì vậy?

Lúc này khẩu đội pháo do Tường Vi làm tổng chỉ huy đã được vây tới bởi sáu bảy người mới, bọn họ một mặt tới để học hỏi kinh nghiệm, một mặt chính là tới để chất vấn.

Người chất vấn thật ra trước đó cũng tới để học hỏi xem xét, bất quá nghe được lý lẽ của Ngô Soái thì bọn họ đều tức tới không thể chịu nổi.

- Cái gì? Đạn pháo các người mang qua có 20 quả thì rơi mất 18 quả trong một bụi rậm ven đường?

- Ngươi đi ĩa rơi mất đạn pháo, ngươi cất đạn pháo trong lỗ đjt à?

- Ngô Soái, trong bản cam kết có số lượng chính xác đạn pháo bàn giao là 20 viên, hiện tại ngươi chỉ lấy ra 2 viên, đây là thất tín!

Đây chính là luận điểm của đa số người tới, bất quá không hiểu từ đâu đó lòi ra một vị phó đoàn trưởng tiểu đoàn 4 tên là Tổng Quảng Thắng, hắn mang theo chân tâm thật ý tới thỉnh giáo:

- Ngô Soái, nghe nói cậu có thể gia cố năng lực trên đạn pháo? Mời cậu tới trận địa của chúng tôi, chúng tôi sẽ cung cấp cả đạn chống tăng, cả lựu pháo, cả pháo không giật DKZ-82 cho cậu thi triển.

Nghe lời của hắn ta, một vị phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 tên là Hắc Tề lập tức nổi trận lôi đình mà cao giọng mắng mỏ:

- Hừ! Đối diện thổ phỉ lật lọng mà còn nhân nhượng sao, Tống Quảng Thắng, Anh có còn là quân nhân không?

Tống phó đoàn trưởng chỉ thản nhiên lắc đầu đáp lại:

- Lão Hắc, tôi theo lệnh của Mộ Dung đoàn trưởng mà tới, anh có thắc mắc thì cứ việc ý kiến lên trên. Mục đích cuối cùng của chúng ta là tiêu diệt thây ma, nếu cứ đứng ở chỗ này cù cưa đổ lỗi qua lại, kéo dài quá lâu mà để thây ma thay đổi chiến thuật, anh sẽ là người phải chịu trách nhiệm chính.

- Anh… Anh ngậm máu phun người…

Hai người bọn họ cãi qua lại được 1 phút, Ngô Soái cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nữa, hắn đưa tay lên ngoáy ngoáy tai rồi chỉ một quân nhân bên cạnh thản nhiên nói:

- Chuyện tôi đi ĩa rơi mất đạn pháo có Vương Tốn Vương đại ca chứng kiến, còn có Hoàng Khải phó trưởng phòng và cả lái xe, các người không tin thì cứ hỏi.

Hắc Tề lập tức đưa mắt nhìn qua Vương Tốn làm bộ ý hỏi, cái này để cho người kia đột nhiên nghệt cả mặt. Sau mười mấy giây lấy lại phản ứng, hắn mới lắp bắp gãi đầu đáp lại hai vị phó đoàn trưởng bên cạnh:

- Dường… Dường như đúng là có chuyện này, lúc đó Ngô Soái có đau bụng rồi đòi xuống xe, chui vào một bụi rậm làm gì đó… Bất quá tôi không tận mắt nhìn thấy quá trình, quá trình đánh rơi kia…

Câu trả lời này của hắn ta gây ra một trận im lặng, người xấu hổ không chỉ có người trả lời mà còn lan qua cả người hỏi và cả những người đứng nghe xung quanh.

Cái gì cơ, không chứng kiến quá trình ĩa ra đạn pháo, ý ngươi là ngươi còn muốn nhìn thì mới xác định được thật giả?

Chính chủ Ngô Soái cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên, hắn chui vào bụi rậm không phải để giấu pháo, cũng không để ĩa đái gì cả, hắn chui vào để thi triển kỹ năng gia trì a. Đại ca hắn keo kiệt bủn xỉn, tất nhiên không có chuyện cung cấp tận 20 quả đạn pháo rồi, chỉ cung cấp duy nhất 2 quả hòng xây dựng niềm tin ban đầu, những đạn phía sau phải tuỳ cơ ứng biến.

Mà ứng biến kiểu này tuy có chút xấu hổ, cũng có chút mất mặt trước mặt chị dâu, bất quá không quan trọng. Quan trọng là không tiêu tốn tài nguyên, cùng với hướng sự chú ý của cao tầng Tam Giang qua mình, đó mới là điều cần thiết.

Hắn lúc này khẽ hừ một tiếng rồi lạnh lùng nói:

- Tôi mặc kệ các người nghĩ sao! Tóm lại các người có cung cấp đạn pháo để tôi gia trì năng lực hay không? Nếu không có, vậy dẹp đi, để chúng tôi trở về Liễu Lâm. Ba cô bạn gái của tôi còn đang mỏi mắt chờ đợi kia!

Hắn nói xong câu này chợt chột dạ liếc qua một cái nữ tử xinh đẹp, cái người từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh. Tất cả lời nói của hắn toàn bộ đều là nói phét, mục đích chỉ là ba trợn lấp liếm sự tồn tại của súng diệt quỷ level 4, hướng đích ngắm năng lực về phía mình, thế nhưng chị dâu hẳn là đã biết thừa rồi.

Tường Vi đúng là đã biết thừa. Lửa đen bùng cháy khắp bốn phương tám hướng thiêu đốt thây ma, khí tức khắc chế kinh khủng tới không thể chống đỡ, mỗi đòn đều đánh cho lũ thây ma phải sợ hãi tới mất cả khống chế lực. Cái hiện tương cực đoan này, nàng là người tiếp xúc nhiều nhất, cũng là một trong những người hiểu rõ nhất.

Từ khi trang bị level 4 kia được mở ra, Tường Vi là người đầu tiên sử dụng, người đầu tiên nạp đạn, nàng mới là người dùng đạn diệt quỷ để bắn tỉa thi đàn nhiều nhất, gần như đã bắn ra cả trăm viên rồi, tất nhiên đã nhận ra ngay từ đạn đầu tiên.

Nàng không cần đọc tâm cũng biết thừa cái bí mật Ngô Soái bịa ra là giả tạo, thằng nhóc này có lẽ đang nhét đạn diệt quỷ vào trong đạn PG-9V, lợi dụng đặc tính của cả quân ta lẫn quân mình hòng khuếch tán sát thương, cái này cũng thật sự đủ thông minh.

Về phần đau bụng rồi chui vào bụi để lấp liếm 18 viên đạn pháo, hẳn là do tên thổ phỉ vô sỉ họ Hàn kia bày ra. Nàng không cần đọc tâm cũng biết thừa điều này, bởi vì nàng hiểu quá rõ đối phương rồi.

Nếu có Hàn Phong ở đây, hắn chắc chắn sẽ lăn đùng ra ăn vạ kêu oan. Hắn chỉ giao ra nhiệm vụ rồi muốn nhận về kết quả, quá trình ra sao mặc kệ Ngô Soái tuỳ tình huống mà làm, hắn không hề bày ra cái mưu hèn kế bẩn thô thiển bửn thỉu như vậy.

———

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top