Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 357: Tín hiệu hữu hảo


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 357: Tín hiệu hữu hảo

Nghe luận điệu vô sỉ của Ngô Soái, Hắc Tề lại thiếu chút không nhịn được chửi ầm lên. Tên khốn này đi đánh trận lại còn tơ tưởng gái gú ở nhà, chẳng lẽ không biết nghĩ tới đại cục hay sao?

Mà Tống Quảng Thắng ngược lại không có chút nào nóng vội, hắn muốn chính là tận mắt nhìn thấy năng lực của Ngô Soái chứ không phải nhìn thấy số đạn bị thất lạc. Nếu chỉ có 20 viên đạn pháo như hứa hẹn, vậy thì bắn hết là hết, muốn đòi thêm sẽ mất rất nhiều thời gian công sức. Nhưng nếu có người có năng lực chế tạo đạn pháo đặc thù, bọn họ sẽ có nguồn đạn mạnh mẽ gần như vô tận để giải quyết thi đàn.

Cả một kho dự trữ biến thành đạn đặc thù, đây là cái khái niệm gì cơ chứ. Chỉ cần liên tục bắn vào loại hình Shield-2 trên level 25, bọn họ có thể biến điểm mạnh quân địch thành tử huyệt của chính chúng nó.

- Ngô Soái, Mời cậu ra tay thử một lượt để chứng minh năng lực bản thân, bằng không chúng tôi không thể tin tưởng lời của cậu.

Tống Quảng Thắng vừa nói vừa phất tay, một binh lính dưới trướng của ông ta mang lên một viên PG-9V mới tinh, đây là pháo của quân đoàn 4, hoàn toàn không có điểm gì đặc biệt. Mà Ngô Soái cũng chỉ chờ có thế, hắn chui vào thùng xe nghịch ngợm 3 phút rồi chui ra, đạn đã thành công nạp hiệu ứng diệt quỷ.

Đạn pháo nhanh chóng được nạp vào súng không giật SPG-09, sau khi căn chuẩn toạ độ, viên đạn v·út một tiếng phóng đi rồi nổ tung ở địa điểm cách đó hơn 1 cây số. Lửa đen cùng năng lượng bộc phá điên cuồng phát ra bốn phương tám hướng, bốn tấm khiên năng lượng bị đốt cho vỡ nát, một khu vực ba mươi mấy mét lập tức bị nhấn chìm trong biển lửa, hàng chục thây ma bị đốt cho c·hết thảm tại chỗ, trong khi vô số thây ma khác bị đốt cho tụt vài cấp độ.

Hiệu ứng diệt quỷ mang tới sức công phá cực kỳ kinh khủng.

Nếu nhìn nhận một cách chính xác thì những viên diệt quỷ nhét bên trong đạn pháo PG-9V còn mạnh mẽ hơn cả đạn diệt quỷ được bắn ra từ súng ngắm. Tại sao ư, bởi vì viên đạn trong đạn pháo có đầy đủ đầu đạn, thuốc súng, và vẫn còn vỏ đạn, sẽ được giữ nguyên mức năng lượng nội tại. Còn đạn khi bắn ra theo cách thông thường thì vừa cháy mất thuốc súng, vừa rớt lại vỏ đạn, hiệu ứng diệt quỷ đã bị hao hụt một phần.

Đó là lý do đạn pháo đặc thù gây ra sức sát thương khủng bố như vậy, nó giữ nguyên được mức năng lượng cho 3 viên đạn thành phần bên trong mà không hề hao hụt.

Lúc trước con chó đen kia khi còn ở level 21, chỉ bằng việc cầm theo 2 viên đạn diệt quỷ trong tay đã đủ để đánh ngang cơ với F2 level 25. Đó là do một khi đạn chưa bắn thì vẫn còn giữ nguyên tất cả sự uy h·iếp, hiệu ứng vô cùng dày đặc, chỉ chờ cơ hội bộc phát mà thôi.

Trở lại chiến trường, chỉ một đạn pháo PG-9V đã phá vỡ một nửa sức phòng thủ của tụ điểm thây ma kia, cái này mang đến lực trùng kích cực lớn cho những người tới. Đặc biệt là Tống Quảng Thắng, ông ta chắc chắn việc đạn của mình mang tới là hoàn toàn bình thường, vậy mà qua tay Ngô Soái lại biến thành mạnh mẽ gấp nhiều lần như vậy, đây là cái loại năng lực gì cơ chứ.

Hắc Tề cũng là kinh hãi tới ngây người, sau đó ánh mắt hắn lấp loé nhìn về phía Ngô Soái.

“Không thể thả thằng nhóc này về Liễu Lâm được, năng lực của nó quá hữu dụng.”

Không chỉ có ông ta, vài người khác cũng treo lên tâm lý như vậy. Một phi phàm giả có năng lực phù phép cho đạn pháo tuyệt đối là phi phàm giả độc nhất vô nhị, kho đạn pháo của bọn họ chính là thiếu một người như thế, trận chiến này chính là thiếu một chìa khoá như thế.

Vài người âm thầm chui vào góc rồi liên lạc với Bạc Thanh ở hậu phương, vài người cũng nhỏ giọng nói với đội viên dưới trướng nhanh chóng đem tin tức truyền tới cao tầng các tiểu đoàn.

6000 người tại Tam Giang, không có bất kỳ ai có năng lực tương tự thế này, Ngô Soái là con bài tẩy mà bất kỳ ai nếu nắm giữ cũng đủ để vượt trội hoàn toàn so với các đối thủ khác.

Ở Liễu Lâm, tất cả chiến công đều quy về người đứng đầu tính toán, bởi vì Hàn Phong là người đủ sức lực áp toàn trường, quyền uy tuyệt đối, chia rẽ trong nội bộ tổ chức cũng cực ít. Thế nhưng ở Tam Giang này thì khác, chiêu trò chính trị cạnh tranh từng chút một, chỉ cần bản thân có thứ gì đó mà kẻ khác không có, vậy thì tiếng nói của họ trong tổ chức sẽ áp đảo người khác, tài nguyên sẽ thu về nhiều hơn rất nhiều.

Tường Vi tất nhiên không phải đứa trẻ non nớt, nàng cũng có bản lĩnh chính trị không thua kém gì người khác, lúc này nàng ta thản nhiên nhìn một vòng rồi nói:

- Các vị còn muốn cãi nhau nữa không? Chúng tôi đang rất thiếu đạn pháo, năng lực của Ngô đội trưởng cũng không phải để lãng phí trên phương diện nào khác.

Những người khác khi nghe điều này chợt hơi động đậy tâm tư. Vị Tường Vi phó đoàn trưởng mới được bổ nhiệm này xuất thân từ Liễu Lâm, Ngô Soái cũng xuất thân Liễu Lâm, vừa rồi còn gọi hắn ta là “Ngô đội trưởng”. Cái này rất có ý tứ, chẳng lẽ Lạc đoàn trưởng đã thu nhận được thằng nhóc mặt ngu này?

Không khí xung quanh chậm rãi thay đổi một cách vô cùng vi diệu. Ngô Soái cảm nhận được từng đạo ánh mắt kỳ dị hướng về phía mình, thế nhưng hắn tuyệt đối không loạn, trái lại trong lòng nở một nụ cười lạnh lùng:

“Mấy con hàng này, quả nhiên như đại ca dự đoán, đã không nhịn được mà càng thêm muốn giữ người lại rồi sao. Để xem các người làm được gì ta…”

Tống Quảng Thắng đảo mắt một chút rồi chợt nói:

- Haha, đạn pháo có, tất nhiên có, chúng tôi đã mang tới.

Hắn nói xong thì nhẹ nhàng phất tay, một rương đạn pháo 12 quả nhanh chóng được đưa lên.

Tiểu đoàn 3 là tiểu đoàn tương đối đặc thù. Lạc đoàn trưởng Lạc Thanh Thuỷ không phải quân nhân, người phía dưới cũng khá ít quân nhân, bởi vậy tranh thủ được số lượng v·ũ k·hí quân dụng rất ít, hầu như chỉ là hàng được phân phát theo định mức.

Mà những tiểu đoàn khác thì có số lượng quân nhân khá lớn, cao tầng là quân nhân cũng rất nhiều, bởi vậy khi đánh hạ kho v·ũ k·hí đã chiếm được rất nhiều lợi ích. Bọn họ tất nhiên có dự trữ đạn dược nhiều hơn.

Tường Vi nhìn qua thùng đạn pháo này, khoé miệng khẽ nhếch lên rồi thản nhiên nói:

- Đa tạ Mộ Dung đoàn trưởng đã ưu ái. Chiến công xuất phát từ số lượng đạn pháo này chúng tôi sẽ không nhận, hi vọng rằng tất cả đều được tính cho tiểu đoàn 4.

Đây chính là tín hiệu hữu hảo 100%

Tống Quảng Thắng tất nhiên hiểu rõ ý đồ trong lời nói của Tường Vi, hắn ta đảo mắt một cái chợt cười to nói:

- Sao có chuyện đó được, chiến công sinh ra từ sự hợp tác thì phải được chia đều chứ. Chúng ta cứ tính toán cân bằng đi, dù sao cũng vì mục đích chung là tiêu diệt thây ma.

Hắc Tề đứng bên cạnh nghe được đoạn trao đổi này thì nắm chặt tay, thật sự là khốn kiếp.

Tiểu đoàn 3 và tiểu đoàn 4, trước đó chẳng có mấy liên hệ, gần như là độc lập về mặt chính trị và tư tưởng, vậy mà ngay tại đây lại có xu thế liên hợp rồi, ngay trước mũi hắn lại biểu hiện ra chuyện hợp tác.

Cái này vô cùng không ổn.

Lạc Thanh Thuỷ không có hứng thú giao lưu, nàng ta lười trao đổi với bất kỳ ai, mối quan hệ với tất cả mọi người đều như nhau, đều đối xử ngang bằng, không hề thiên về bất kỳ bên nào. Kể cả người bên dưới của nàng ta cũng luôn giữ thái độ trung lập, cực kỳ ít nêu ra ý kiến riêng, giống như mọi quyết sách đối với họ đều không liên quan.

Nếu bởi vì cái con ả Tường Vi mới xuất hiện này mà tiểu đoàn 3 nảy sinh liên hệ với tiểu đoàn 4, vậy thì rất có khả năng tương lai hai tiểu đoàn này sẽ cùng chia sẻ chung lợi ích, tiếng nói của Lạc Thanh Thuỷ sẽ nghiêng về một bên.

Đó chính là thảm hoạ đối với sự áp đảo về mặt ra quyết định chung của tiểu đoàn 1 và 2 trong cuộc họp hội đồng.

“Khỉ thật, cái lũ tới từ Liễu Lâm đúng là một lũ khốn…”

Hắc Tề không thể không nghiến răng chửi thầm một câu, thế nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ đi, trái lại cũng đem lên 12 viên đạn pháo để tiếp nhận gia trì năng lực.

Tường Vi cũng chẳng ngại ngần tiếp tục thể hiện nhã ý của bản thân, biểu đạt ra cả mong muốn hữu hảo với tiểu đoàn 1. Đối với nàng thì không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Ai lấy ra lợi ích, người đó sẽ nhận được hợp tác.

Huống hồ những người ở đây chẳng có ai là kẻ thù cả.

Sướng khoái nhất hiện tại vẫn là Ngô Soái. Đại ca hắn keo kiệt bủn xỉn, có vài quả đạn pháo cũng luôn luôn tiếc rẻ, chỉ cho phép bắn khi Manipulate vượt quá giới hạn. Hiện tại đạn pháo đầy rẫy, với một kẻ mê quân sự như hắn, tất nhiên là thích tới chảy rãi.

Hắn trực tiếp cắt giảm số đạn diệt quỷ nạp vào pháo PG-9V từ 3 viên xuống 2 viên, giảm tần xuất bắn còn hơn 13 phút một lượt. Sau đó tiếp tục cắt giảm xuống 1 pháo đi kèm 1 đạn diệt quỷ, giảm tần suất bắn xuống chỉ 7 phút một lượt.

Uy lực tất nhiên bị giảm sút, thế nhưng thắng ở khả năng bắn liên tục, hiệu quả vẫn mang về tương đương, bởi vì uy lực đạn pháo vốn đã cực kỳ mạnh mẽ rồi. Đối với Ngô Soái thì được nhìn đạn phóng ra tới thoả mãn hai mắt, cũng mang theo mục đích mất dạy là muốn tiêu hao tích luỹ của Tam Giang, để cho bọn này càng tốn kém càng tốt.

6 giờ chiều, gần 30 viên đạn pháo đã được bắn ra, tổng cộng 7 điểm phòng ngự tập kết rải rác của thi đàn đã b·ị đ·ánh bại, trong đó có 3 đầu Thể Phòng Hộ trên level 25 bị g·iết c·hết tại trận.

Lần đầu tiên trong 3 ngày giao tranh, thây ma bị buộc phải thu quân lại thành một khối vững chắc, tiến hành thay đổi chiến thuật từ t·ấn c·ông thành phòng ngự, sau đó là triệt để lui về phía sau.

Bọn nó đã nhận ra việc nếu cứ phân tán như cũ thì sớm muộn cũng bị g·iết sạch. Mà cứ để đạn diệt quỷ dội lên đầu thì lũ Power, Fast cũng sẽ bị doạ cho tán loạn tâm thần, cũng bị đốt cho tụt cấp thảm thương.

Hiệu ứng diệt quỷ tràn lan trên chiến trường khiến cho lực khống chế b·ị đ·ánh tới gãy vỡ nhiều lần, thi đàn cấp thấp bị quấy cho loạn xạ, nhân loại thừa cơ truy kích tiêu diệt hơn 1 vạn đầu thây ma tầng chót, đoạt lại trận địa 5 vốn đã mất đi từ ngày hôm qua.

Cao tầng chỉ huy chiến dịch vốn còn muốn tiếp tục dùng pháo đặc thù tiến hành truy kích, chẳng qua một người rất quan trọng là Ngô Soái lại liên tục nhìn đồng hồ đếm giờ rồi xua tay muốn dừng.

- Tôi mệt lắm rồi, sắp cạn kiệt thể lực trí lực rồi, không cho tôi nghỉ là tôi sẽ c·hết, hiện tại không thể gia trì thêm bất kỳ lượt năng lực nào nữa.

Hắn dù được bảo vệ chu toàn bởi nhiều tầng quang giáp, thế nhưng cũng không chịu nổi hai lần Hồn Áp lọt lưới giáng xuống, hiện tại đã sắp tới giới hạn rồi.

Người khác chịu được, Hà Tam, Triệu Nhược Pháp vẫn chịu được, riêng hắn hiện tại thì không.

Dưới áp lực mãnh liệt của Ngô Soái, hắn rốt cuộc cũng được đặc cách cho rút lui trước.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top