Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 59: Sherry!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 59: Sherry!

"Đ-đây là. . .!" Polnareff giật mình khi nhìn thấy một cái hố lớn ở trên mặt đất, hình dáng của nó giống hệt như có người vừa mới đào đất ở bên dưới để chui lên vậy.

Vụn đất vẫn còn ẩm ướt và rất mới.

Polnareff đảo mắt nhìn xung quanh, anh ta ngồi xổm xuống rồi kiểm tra, Polnareff giật mình khi phát hiện ra dấu chân người, tay người pháp bước lại gần và kiểm tra, bỗng, trái tim của Polnareff đập rộn cả lên.

"C-cái này là. . . tóc?! Tóc của phụ nữ. . . dấu chân của phụ nữ?! K-không thể nào. . .!" một suy nghĩ điên rồ bỗng lóe lên trong đầu của Polnareff.

Đúng lúc này thì Kakyoin cũng đuổi theo tới nơi, cậu ta đặt tay lên vai của Polnareff và nói:

"Quay về thôi. . Polnareff! Chúng ta không nên ở lại đây quá lâu!"

"Xoàn xoạt!"

Bỗng chốc, cả hai người đều nghe thấy tiếng cỏ lay, họ đồng thời nhìn về phía bụi cây ở gần đó, Polnareff há ngoác cả mồm khi trông thấy bóng dáng của một người phụ nữ quen thuộc.

Người phụ nữ bí ẩn để trần phần lưng, mái tóc dài đen bóng của cô ta đung đưa mượt mà theo từng cơn gió bển thổi vào hòn đảo này, cô thật đẹp, đẹp như một tiên nữ giáng trần.

"Đùa sao? Đùa sao? Em gái mình đáng lẽ ra được chôn cất ở quê nhà. . . cô là ai hả? Cô là kẻ nào!" trong lòng của Polnareff bắt đầu lung lay, thế nhưng lý trí lại mách bảo anh ta rằng, không nên tin tưởng thứ mình đang nhìn thấy.

Polnareff xúc động hét lên thật lớn, lớn tới nỗi khiến cho cổ họng của anh ta đau rát.

"Đừng. . . tới đây!" giọng nói quen thuộc và ngọt ngào chợt vang lên từ phía của cô gái, Gã người pháp mới chỉ nghe thấy giọng nói thôi mà trái tim đau như muốn bóp lại.

Đúng là dọng nói này rồi, đúng là cái hình dáng thân thuộc đó. . em gái của anh. . . Sherry!

Cô gái dường như xấu hổ, cô ta e thẹn gục mình xuống để cho những bụi cây để che đi hình dáng, cô ta run rẩy nói:

"Em đang đau đớn lắm. . . cơ thể em vẫn chưa được hoàn thiện!"

Polnareff thì đứng im như trời sập, anh ra rưng rưng nước mắt, vui sướng tới nỗi mà nước mắt cứ tuôn ra thành hai hàng lệ nhỏ dài xuống má:

"Sherry! Là em à?! Là em đó có phải không?"

"Đừng, Polnareff! Đó không phải là em gái của anh đâu! Cô là là giả!" Kakyoin vội vàng tiến lên kéo Polnareff đang vui sướng ở trong trí tưởng tượng của anh ta về với hiện thực.

Cô gái nghe thấy vậy thì sợ hãi lao đầu chạy đi mất.

"E-Em đi đâu vậy, Sherry!"

Polnareff bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của Kakyoin, anh ta dốc hết sức bình sinh mà chạy theo cô gái.

"Là anh đây, tại sao lại bỏ chạy chứ, Sherry? Em đâu rồi, cho anh thấy mặt đi!" Polnareff vừa chạy vừa hét lớn, thế nhưng anh ta có cố gào thét như thế nào thì vẫn không nhận lại được hồi âm.

Cô gái đó chạy quá nhanh, cứ như thể cô ta biết rõ ràng từng tán cây, ngọn cỏ trên hòn đảo này, cô ta chạy vượt qua chúng mà không gặp phát bất cứ cản trở nào.

Âm thanh xào xạc từ những bụ bỏ dần vang xa.

Kakyoin chỉ đứng yên tại chỗ mà nhìn Polnareff biến mất xa xa phía sau những lùm cỏ, chỉ có tiếng gọi của anh ta là còn vang vọng tới nơi này.

"Ngươi đang xem có đúng không? Đừng cố mà trốn! Ta biết ngươi đang quan sát ở đâu đó và chơi đùa với nỗi đau của người khác!" Kakyoin nhìn mấy bụi rậm xung quanh rồi thản nhiên lên tiếng.

Thế nhưng không có ai đáp lại câu hỏi của cậu ta, Kakyoin thở dài rồi ra lệnh cho Stand t·ấn c·ông, Heirophant Green kéo dài cơ thể thành sợi dậy lục bảo mảnh.

Nó nhanh chóng xoay theo hình tròn tạo thành một lưỡi cắt và xới tung hết mấy bụi cây lên, Kakyoin đã nghĩ ra chiêu này từ cái đợi mà chiến đấu với Stand Nữ Hoàng.

Stand của cậu ta vẫn còn rất nhiều không gian để cải thiện khi ở dạng này.

"Hail 2 U! Bất ngờ lắm, bất ngờ lắm. . . không nghĩ tới lại bị ngươi phát hiện rồi. . . ta cứ tưởng mình trốn kỹ lắm mà nhỉ?" tên thần đèn tự xưng Cameo bất ngờ nhảy ra khỏi bụi cây gần đó.

Hắn ta tán thưởng rồi nhìn Kakyoin, tay thần đèn lại nói:

"Bây giờ ngươi muốn thế nào đây? Hai là để ta giúp ngươi thực hiện ba điều ước nhé!"

"Ồ, vậy thì quý hóa quá! Thế thì điều ước đầu tiên của ta đó là. . . xuống địa ngục đi, thằng khốn!" Kakyoin bất ngờ điều khiển Heirophant Green t·ấn c·ông Stand thần đèn.

. . . .

Ở bên này, Polnareff vẫn còn đang vắt chân lên cổ mà đuổi theo cái bóng:

"Sherry! Sherry!! Hả. . ?!' tay người pháp bất ngờ dừng lại khi bàn chân của anh ta giẫm lên một cái gì đấy hơi ươn ướt.

Polnaref cúi đầu và nhìn xuống chân, chỉ thấy xác của hai con chim mòng biển c·hết nằm la liệt dưới mặt đất, máu vẫn còn ướt vậy là chúng chỉ vừa mới c·hết mà thôi, tình trạng của mấy cái xác khá thê thảm.

Cánh và thân đều bị con gì đó ăn sạch, giống như dã thú, thế nhưng vết cắn lại vừa khít với hàm răng của con người.

"Con chim c·hết ư? Gì đây?! Hình như bị cắn xé ra. . . !"

Trong lúc Polnareff đang ngạc nhiên bởi mấy con chim c·hết thì đằng xa xa, một cơn gió mạnh thổi bay hết đám cỏ lên không trung, chúng giống như bị cắt thì đúng hơn là thổi bay.

"Sherry! Em ở đó à. . tại sao lại chạy đi chứ? Là anh đây, anh trai của em đây!" từng mảng ký ức xưa cũ cứ tràn vào trong đầu của Polnareff, anh ta vừa rưng rưng khóc vùa hét lớn, anh ta đã phớt lờ mấy cái xác của bọn mòng biển.

"Tại vì. . . em đang lấm lem bùn đất. . . tóc em xơ rối hết cả!" cô gái đứng quay lưng lại ở phía xa xa cũng khóc nấc lên và nói, ánh trăng dịu nhẹ muộn sáng cả một vùng, chúng chiếu rọi lên nửa khuôn mặt xinh đẹp tới hoàn mỹ của cô gái, trông hệt như một kiệt tác nghệ thuật được tạo nên bởi đôi bàn tay của người nghệ nhân tài ba.

Những đám mây trên trời như ghen tỵ với nhan sắc của cô mà bay qua, che lấp ánh trăng, bầu trời bỗng tối sầm lại.

Polnareff nghe thấy em gái đáp lại mình thì vui mừng, dù em có thế nào thì trong mắt của anh, em gái anh là đẹp nhất:

"Chuyện đó, không phải lo đâu Sherry! Dù em có ra sao thì em vẫn là em! Sao lại khóc chứ?!"

Polnareff tiến từng bước, từng bước lại gần, mỗi bước tiến đến chân anh ta lại nặng thêm như rót chì.

Anh ta vừa thấp thỏm lo lắng vừa cẩn thận đi tới, Polnareff sợ. . . sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, nếu như anh tỉnh lại thì em gái của anh sẽ biến mất, cô sẽ không còn ở bên anh được nữa, vậy thì Polnareff thà ở lại trong giấc mơ này vĩnh viễn:

"Có gì làm em buồn, Sherry?"

Những đám mây trên bầu trời đêm đợi mãi thì cũng mỏi mệt mà bay đi, để lộ ra mặt trăng lưỡi liềm sáng trên bầu trời, những ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng chiếu xuống nhân gian.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sherry hiện lên dưới ánh trăng, Polnareff thấy vậy thì ôm mặt khóc, đã bao lâu rồi? Đã bao lâu anh chưa được nhìn thấy khuôn mặt của em gái mình?

Polnaref cố đẩy hết mấy cây cỏ mọc chắn lối đi để bước tới gần hơn, anh muốn ngắm nhìn em gái mình gần hơn, gần hơn nữa.

"Không, đừng. . .Không được tới gần đây! Đừng tới gần em. . .!" thế nhưng cô gái lại hét lên thật lớn để ngăn cản, giống như có thứ gì đó sẽ đe dọa tới an nguy của cả hai.

"T-tại sao chứ? Em đang nói cái gì vậy?" Polnareff không hiểu, tại seo em gái lại không muốn gặp mặt anh cơ chứ?

Cô gái đứng dưới ánh trăng run rẩy rồi nói:

"Tại vì. . . anh sẽ ghét em mất!"

Polnareff nghe thấy vậy thì lập tức hiểu ngay, chắc chắn em gái của anh nó đang dỗi vì mãi tới bây giờ hai người mới được gặp lại nhau, mãi cho tới giờ phút này, anh mới xuất hiện để đón nó về nhà, Polnareff không tự chủ được mà nở một nụ cười hạnh phúc:

"Ghét em? Anh có ghét em bao giờ?"

"Có. . . hồi tụi mình còn nhỏ. . . khi em đem con cá nhiệt đới của anh cho mèo ăn. . . anh đã tức giận và bảo ghét em!" Sherry cố nén nước mắt rồi nghẹn ngào cất tiếng.

Polnareff nghe thấy vậy thì nhìn em gái của mình với ánh mắt trìu mến:

"Ờ, . . . lúc đó thì anh giận lắm, nhưng anh vẫn yêu thương em mà! Bây giờ vẫn vậy!"

Sherry nghe thấy thế thì hỏi lại:

"Thật chứ? Anh vẫn luôn thương em à?"

"Tất nhiên rồi!" Polnareff khẳng định chắc nịch.

"Dù cho thế nào, anh vẫn thương em chứ?" Sherry quay đầu lại, cô để lộ cho Polnareff nhìn thấy một nửa khuôn mặt của mình và lại hỏi.

"Dù có thế nào thì anh vẫn thương em! Sherry, em đúng thật là Sherry rồi! Em không biết, anh nhớ em tới nhường nào đâu!" Polnareff nói trong cảm xúc vui sướng, một thứ gì đó cứ nghẹn ngào bóp chặt lấy trái tim.

Sherry nghe thấy anh trai của mình nói như vậy thì cũng ngừng khóc lóc, có vẻ như cô đã sẵn sàng để đối diện với anh trai của mình:

"Vậy à, Em cũng vậy đó, anh hai!"

Polnareff thấy thế thì mừng như vớ được vàng, anh ta dang hai tay ra định ôm em gái mình vào lòng:

"Sherry, xin hãy quay lại đi, cho anh nhìn mặt của em, sao lại khóc? Có gì làm em buồn?"

"Buồn? Không đâu, anh hai! Em không phải khóc vì buồn đâu! Em hạnh phúc lắm. . .VÌ ĐƯỢC ĂN THỊT ANH HAI!" Sherry bỗng quay người lại rồi vồ tới trước mặt của Polnareff.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng biến dạng, một bên vẫn là gương mặt quen thuộc với Polnareff, một bên thì méo mó và xấu xí hơn cả những gì mà con người ta có thể tưởng tượng, với những con mắt màu đỏ ửng, giống như có một loài ký sinh ngoài vũ trụ nào đấy bám lên vậy.

"Phập!"

Hàm răng của Sherry cắn phập vào vai của Polnareff khiến cho máu tươi nóng hổi của anh ta bắn ra như cái vòi hoa sen, Polnareff thì đứng đơ như trời sập.

"AAAAAAAAAAA!"

. . . .

Quay trở lại với trận chiến của Kakyoin và Tay thần đèn tự xưng.

Những nắm đấm hóa thành dư ảnh giống hệt như mưa liên tục xối vào người của tên Cameo, nhưng với tốc độ kiếm của Sliver Chariot thì hắn ta còn né được chứ nói gì tới Heirophant Green.

Thế nhưng tên thần đèn này lại không thể ngờ tới được sức mạnh của Heirophant Green lại lớn tới như vậy, nó liên tục phải lùi lại để tránh.

Cuối cùng, tên Cameo nắm thóp được cơ hội, hắn dùng cánh tay máy với tấm kim loại dày cộp của mình hất phăng nắm đấm của Heirophant Green bật ra, ba ngón tay kim loại đâm hướng về phía sườn.

"Pucnh!" thế nhưng hắn còn chưa kịp đánh trúng eo của Heirophant Green thì một nắm đấm cực mạnh đã giáng thẳng vào cái mũ bảo hiển ở trên đầu của nó làm cho tay thần đèn choáng váng.

Hóa ra khi cánh tay bị hất văng, Heirophant Green đã tách nắn đấm của mình ra khỏi cổ tay rồi đấm thẳng vào đầu của tên thần đèn tự xưng, bàn tay vẫn còn có thể hoạt động bình thường vì nó được nối với cơ thể bằng sợi chỉ màu lục bảo mảnh.

Nếu quan sát thật kỹ thì ta sẽ thấy, không chỉ một mà hàng tá những sợi dây màu lục bảo mảnh được nối từ cổ tay dài tới bàn tay của Heirophant Green, kéo dài cánh tay để t·ấn c·ông cũng là một chiêu mà Kakyoin vừa mới nghĩ ra.

Chưa dừng lại, Kakyoin lệnh cho Heirophant Green hất sợi dây như tung lưới đánh cá làm cho nó mắc vào cổ của tên Cameo, rồi dùng sức siết sợi dây lại.

"N-Nani? Ta không nhớ là ngươi có khả năng này!" Tay thần đèn tự xưng giống như có hiểu biết nhất định về Kakyoin, cũng đúng thôi vì trước đây cậu ta từng là thuộc hạ của Dio mà.

Hơn hết thì thông tin của cả nhóm đã bị những kẻ khác tìm hiểu rõ ràng trước khi chúng xuất hiện trước mặt họ và thự hiện á·m s·át, nhưng tất cả đều không thể ngờ tới nhóm Kakyoin luôn giữ cho riêng mình những con át chủ bài nguy hiểm.

Ai nấy đều sở hữu khả năng đặc biệt của riêng bản thân, chỉ là họ chưa bung ra toàn lực hòng tránh để lộ quá nhiều thông tin mà thôi.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top