Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 71: Thần Geb.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 71: Thần Geb.

"N-nước ư?"

"Kakyoin! Cẩn thận!"

Khi Polnareff nhận ra bàn tay bằng nước màu xanh biếc đã mò đến trước mặt của Kakyoin, bây giờ tránh đi là quá muộn.

Vụt* Chỉ nhoáng một cái, bàn tay bằng nước với những chiếc móng vuốt sắc nhọn bổ xuống, chớp mắt nó đã sắp sửa cào vào mặt của Kakyoin.

"Heirophant Green!" Kakyo¡in phản ứng rất kịp thời, cậu ta lệnh cho Heirophant kéo lùi mình ra sau, lết một đường thật dài trên nền cát nóng bỏng.

sàn sạt*

Vừa hay thoát khỏi phạm vi tấn công của bàn tay, rất suýt xoát, nếu chậm hơn chút nữa thì hai mắt của cậu ta có thể đã bị cào mù.

"Là nước! Stand của đối phương là một vũng nước, nó đã thoát ra ngoài từ cái bình!" Polnareff hoảng loạn la hét, kém chút nữa thôi thì Kakyoin bị dính đòn rồi.

"Này, Polnareff! Đừng có mà hoảng loạn, giữ ¡m lặng và dùng Stand để bảo vệ mình đi!" Kakyoir chật vật ngoi lên khỏi đống cát, điều đầu tiên mà cậu ta quan tâm đó chính là an nguy của cái tay người pháp lắm mồm Polnareff.

Nhưng cậu ta đã chậm, vũng nước theo lớp cát đã chạy đến dưới lòng bàn tay của Polnareff từ bao giờ, nó nhanh chóng biến trở lại thành bàn tay và bổ xuống.

Tốc độ của nó cực nhanh, nhanh tới mức vượt qua cả giác quan cảm nhận nguy hiểm của Polnareff khiến cho anh ta không kịp triệu hồi Stand để bảo vệ bản thân.

"Không kịp rồi, Polnareff sẽ bị nó sử mất!" Kakyoin sợ hãi, thế rồi cậu ta hít một hơi thật sâu rồi ném thẳng cái gì đó bay ra xa.

Bíp" bíp bíp bíp bíp bíp"

Tiếng chuông báo thức của chiếc đồng hồ điện tử chợt vang lên đúng chỗ cái thứ mà Kakyoin vừa ném đi, chỉ nháy bắt bàn tay bằng nước nhảy ra khỏi vị trí của Polnareff.

Nó nhào ngay đến chỗ của cái đồng hồ đang kêu rồi xé tung nó ra, Kakyo¡n thấy vậy thì ra hiệu yên lặng rồi khẽ thở ra một hơi.

"Như vậy là sao chứ? tại sao nó lại tấn công cái đồng hồ mà Kakyoin ném đi!" ông Joseph ngạc nhiên trước cảnh tượng ở trước mắt, ông ta nghé đầu lên nhìn rồi lẩm bẩm.

"Là chuông báo, nó tấn công chuông báo của đồng hồ!" Jotaro tỉnh ý hơn, cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện tử bị chẻ ra làm đôi rồi thì thẩm.

"Âm thanh. . .nó xác định vị trí tấn công qua âm thanh! Đó là lý do vì sao mà Kakyo¡n ra hiệu chúng ta cần giữ im lặng, tại sao cậu ấy lại biết, chẳng lẽ. .. Kakyoin từng đối diện với thứ Stand này trước đây?" Avdol lẩm bẩm rồi nhìn chằm chằm vũng nước đọng nhỏ ở giữa sa mạc.

Ở đầu bên kia, Polnareff vẫn chưa hết rùng mình, anh ta vừa mới thoát ra khỏi cửa tử, chỉ trong gang tấc:

"Âm thanh ư?"

"Ờ, vì thứ Stand đó không có mắt nên chủ nhân của nó không thể sử dụng được tầm nhìn thông qua Stand để xác định mục tiêu, nên hắn ta mới sử dụng tiếng động mà mục tiêu tạo ra.

Thế nhưng bù lại cho sự thiếu khuyết đó thì thứ này có khoảng cách hoạt động cực kỳ điên rồ, chủ nhân của nó có thể ở bên ngoài kia, hàng km!" Kakyoin cố gắng phát âm nhỏ giọng nhất hết sức có thể.

Tách*

Tiếng giọt nước rơi trên cát kéo cả hai người Polnareff và Kakyoin quay trở lại với hiện thực, tại sao lại có tiếng nước rơi?

Chẵng lẽ trời sắp mưa à? Nhưng đang nắng vỡ đầu ra như thế này cơ mà?

Hai người nhìn nhau rồi đồng loại quay đầu nhìn về phía của anh phi công, dù đã thoát khỏi nguy kịch nhưng anh ta vẫn còn yếu lắm, vì bị rơi máy bay và nằm phơi nắng ở sa mạc như thế này nên anh ta thiếu nước trầm trọng.

Anh ta đang đổ mồ hôi, đổ rất nhiều là đằng khác, những giọt mổ hôi từ trên mặt trôi qua gò má rồi nhỏ giọt xuống từ dưới cằm đã làm ướt sũng cả một mảng cát.

Bị phơi nắng lâu như vậy nên khi được tiếp nước, cơ thể sẽ nhanh chóng tạo ra nhiều mồ hôi để hạ nhiệt, đó là lý do vì sao người đàn ông này lại đổ nhiều mồ hôi như vậy.

Nhưng đây cũng là một cơ hội tuyệt hảo cho kẻ thù, hắn ta chỉ cần một chút rung động, dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể phát hiện được vị trí của cả ba người.

"Nguy hiểm, Polnareff! Nhanh, nhanh lên, hãy chạy về phía của chiếc xe!" Kakyoin giật mình khi thấy bàn tay bằng nước đã lao về hướng này, cậu ta vác anh phi công còn đang hôn mê rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.

Polnareff thấy vậy thì cũng cuống cuồng chạy theo, thế nhưng cả hai có tăng hết tốc lực như thế nào thì chạy ở trên cát vẫn là một việc cực kỳ tốn sức và khó khăn.

Tốc độ của họ bị giảm đi đáng kể trong khi vũng nước đã hóa thành một tia nước nhỏ và đang bay tới với cái tốc độ đáng kinh ngạc.

"Nó. . nó nhanh quá! Polnareff, đỡ phi công vào trước đi, tôi sẽ cố gắng đoạn hậu!" Kakyoin không kịp chờ cho Polnareff phản ứng thì vội ném tay phi công đang hôn mê cho anh ta, còn mình thì quay đầu lại đối mặt với thứ Stand kỳ lạ.

"Heirophant Green!" cánh tay thô to lực lưỡng màu lục bảo của Heiophant mọc ra bao trùm thay cho cánh tay của Kakyoin, cậu ta vung ra một nắm đấm cực kỳ nhanh và mạnh mẽ va thẳng vào mũi của tia nước.

Thế nhưng nó không si nhê gì, tia nước chỉ bị đánh bay rồi chúng nhanh chóng hợp lại, Kakyo¡n vẫn chua bỏ cuộc, cậu ta tấn công thêm một lần nữa, ngay lúc những giọt nước đang đần tụ lại.

Nhưng một đòn cũ mà muốn dùng được đến hai lần thì chỉ sử dụng với đồ ngu mà thôi, tia nước bất ngờ ngoặt một góc 90 độ lao thẳng xuống dưới chân của Kakyoin.

Xoẹt*

Nó cắt một vết ngọt sót trên cổ chân của Kakyo¡n, máu đỏ cứ thế mà tuôn ra.

"Hự. .!" Kakyoin rên lên một tiếng đau đớn, thế rồi cậu ta mất đà và ngã thẳng ra sau.

"Kakyoin!!" những người còn lại trông thấy thế thì lo lắng.

"Không được, Hermit Purple!" ông Joseph bất ngờ thò tay ra, những sợi dây gai tím lịm tuôn lên chỉ chít, chúng quấn lấy hông của Kakyo¡n, rồi kéo cậu ta y hệt như kéo cá.

Huỵch*

Kakyoin thành công, an toàn đáp lên nóc của chiếc xe cùng với mọi người, tia nước mất đi âm thanh để xác định thì cứ thế bay thẳng qua gầm xe rồi lao xuống cát.

Nó thẩm thấu vào trong đất rồi biến mất trước mặt của cả nhóm, giống như chưa từng xuất hiện.

"Nó ngấm vào trong lòng đất mất rồi!". Avdol lo lắng nói.

"Kẻ thù có thể phát hiện ra âm thanh thông qua những rung động mà chúng ta tạo nên trong lòng đất! Nó có thể di chuyển tự do ở dưới lớp cát!

Nó hành động không để cho ai bắt được bóng dáng, trước cả khi chúng ta phát hiện ra, hắn có thể tấn công bất ngờ từ bất cứ nơi đâu, phía sau hay trong lòng đất! Trong khi kẻ điều khiển ở một nơi nào đó cực kỳ xa!" ông Joseph rất nhanh nắm được tình hình, ông ta chậm rãi nói.

Đúng vậy, ở bên ngoài, cách cả nhóm khoảng 4 km, chủ nhân thật sự của thứ Stand có dạng hình vũng nước không ai khác chính là tay N'Doul.

Hắn ta cắm một đầu của cây gậy xuống lòng cát nóng, một đầu khác thì áp vào tai để nghe ngóng, N'Doul chỉ khẽ mim cười và nói:

"Tất cả đã lên xe rồi hả? Chắc hẳn chúng đã có thể nhận ra ta, N'Doul, có thể xác định vị trí của chúng thông qua âm thanh, đặc biệt là cái tên Kakyo¡n đó!

Hắn ta đã cố tình ném cái đồng hồ được cài báo thức tù trước nhằm đánh lạc hướng ta và cứu tên Polnareff. .. hắn khá thông minh đấy chứ!

Tiếc là dù có phát hiện ra thì cũng chăng được ích gì... .!"

N'Doul cực kỳ tự tin với khả năng của mình, không kẻ nào có thể tìm ra được vị trí mà hắn ta đang ở nấp ở hàng cây sé bên ngoài.

Trở lại với cả nhóm, họ đang lay lắt ngồi ở trên nóc của chiếc xe địa hình giữa cái thời tiết ban trưa khi mà mặt trời là thứ đáng ghét nhất, những tia nắng cháy da cháy thịt cứ bám lên da của họ.

Trời thì nóng chảy mỡ mà kẻ địch thì không biết đang ở đâu.

Đúng lúc này thì Iggy vẫn còn nằm thảnh thơi ở trong xe, hai tai của nó vểnh lên và bất ngờ tỉnh dậy, con chó giống như đã đánh hơi được thứ gì, nó vội vàng bò tới chỗ cửa sổ rồi lèo ra ngoài.

"Nani?!! AAAAAAAAA!"

Đúng lúc này thì cả chiếc xe đang chổng ngược lên, mũi xe dần dần bị lún vào trong cát, là vũng nước, nó đáng cê kéo bánh trước của chiếc xe địa hình vào trong cát hòng trôn sống cả bọn.

"Hử. .. tiếng chân này... là con chó sao? Con chó đó. . . nó rời khỏi chiếc xe ngay trước khi mình tấn công, xem ra con chó đó rất phiền phức!" NDoul lẩm bẩm khi nghe thấy tiếng động lạ ở đầu bên kia.

"Lốp xe bị lún nước rồi, nguy hiểm, không được rồi, chúng ta đang bị kéo lại!" Cả đám bám trên nóc ô tô cứ cà phất cà phơ.

"Cứ cái đà này thì sẽ trật bánh xe mất!"

"Leo ra phía sau đi!"

"Con chó đáng ghét này, làm cái gì đi chứ?" Polnareff thì tức tối mắng mỏ lggy, nhưng anh ta muốn gì ở một con chó?

Mong rằng nó sẽ hiểu mình nói và làm theo à, bây giờ cầu cứu Iggy là vô dụng mà thôi, quả đúng là như vậy, Iggy phớt lờ Polnareff.

Nó nằm ườn ở trên đất.

"Con chó đó. .. chắc chắn nó biết mình đang ở cách đó 4km về phía Tây! Phải làm sao đây. . . có lẽ nên tiêu diệt nó trước!" sát ý trong lòng của N'Doul bắt đầu dâng lên, nhưng khi hắn ta nghe thấy tiếng lggy không chịu di chuyển thì vui mừng ra mặt.

Tiếng thở đều chứng tỏ nó đã ngủ thiếp đi:

"Hừ hư hư hư. . không, cứ kệ nó đi, có vẻ như hội Joestar không thể kiểm soát được nó, nếu cứ ngủ như vậy thì nó không còn là một nối đe dọa, không cần phải do dự! Thần Geb giết hết bọn chúng đi!" NDoul cười với gương mặt đầy sát khí.

. . . .

Stand Geb nhận được lệnh từ chủ nhân thì bắt đầu hành động, nháy mắt nó đã cắt phăng hai cái bánh trước chỉ bằng một cú chạm, ông Joseph thấy vậy thì giật mình:

"Sắc quá. . . nó sẽ chém đứt cả chiếc xe mất, dồ lực bênh về phía sau đi!"

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top