Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 79: Xe lửa?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 79: Xe lửa?

"Cậu có thực sự nghĩ Iggy sẽ hiểu những gì chúng ta muốn chứ? Cậu nghĩ rằng nó sẽ bảo vệ chúng ta với Stand của mình? Chậc... suy cho cùng, nó vẫn chỉ là một con chó vô dụng!"

Polnareff tức giận nhấc chân hòng sút một cú thật mạnh vào bụng của con chó, nhưng Iggy đã né được cú đá, nó sợ hãi rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh của Jotaro và núp ở sau lưng của cậu ta.

Tay Người Pháp luống cuống mất thăng bằng và ngã sấp mặt, lỗ mũi ăn trầu, anh ta đã hít phải những hạt cát và bắt đầu ho lên sặc sụa, tệ thật.

Những người còn lại không có ý định giúp anh ta đứng dậy, những lúc như vậy thì Polnareff luôn là người làm mấy trò khiến người khác cười lên khoái trí, đặc biệt là khi anh ta bị ăn hành với một con chó. Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, bỏ lại Polnareff thẫn thờ ở phía sau.

"Nào, nào, đợi tôi với! Này, Jotaro! Ông Joestar! Anh ta nhanh chóng đứng dậy và chạy theo sau lưng những người khác, với cái thời tiết bão cát như vậy chỉ cần chờ vài giây thôi là gió lốc sẽ quấn phăng mọi vết tích của người đi trước.

Chỉ cần đi xa khỏi nhau một chút thôi là họ sẽ mất dấu người đi ở phía trước, điều này cực kỳ nguy hiểm, lang thang một mình trên sa mạc giữa cơn bão cát, không thức ăn, không nước uống, cái chết sẽ từ từ viếng thăng kẻ xấu số một cách đau đớn nhất.

Gió thổi cát bay đi với tốc độ chóng mặt, mấy hạt cát nhỏ như những lưỡi dao cứa nhè nhẹ lên da thịt họ.

Nhưng ngay trong một khoảng khắc nhỏ, chỉ vài giây, tất cả bọn họ đều nhận thấy điều gì đó.

Cơn gió bỏng rát thổi vào cơ thể họ đột nhiên trở nên yếu ớt nhưng điều này rất khó để nhận ra khi những cơ thể mệt mỏi và đau đớn bởi những hạt cát trà sát lên da thịt, có lẽ. . . họ đã mất cảm giác đau.

Tuy nhiên, điều này rất nguy hiểm, có thể đây chỉ là ảo giác từ cơ thể, chúng đang cố đánh lừa họ rằng con bão cát đã dần tan đi, họ sắp vượt qua nguy hiểm, nhưng sự thật thì không, những. cơn gió vẫn còn đang gàc thét từ từ bào mòn mấy. cồn cát vàng.

Họ không thể phân biệt được đâu là bầu trời hay mặt trời, Kakyoin và những người bạn của cậu đã ở giữa tất cả những thứ này, thế thì tạ: sao bây giờ những con gió lại ngừng thổi?

Đó là một sự thay đổi không thể giải thích được, nhưng nó điều này cũng gợi ý cho bọn họ rằng có thứ gì đó đang đến. Nói cách khác, con gió đang tân công họ từ phía trước bắt đầu thổi theo hình vòng cung và rẽ ra ở cả hai bên, như thể chúng muốn tránh Kakyo¡in và những người khác.

"Cái gì... Cái gì đang nổi lên trước mặt chúng ta vậy? Đó là một thứ gì đó to lớn...!" Kakyoin lẩm bẩm trong khi tầm nhìn của cậu ta gần như bằng không, cái bụi cứ bay vào mắt khiến cậu không nhìn được bất cứ thứ gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận.

"Đó là điều đương nhiên!" ông Joseph cũng lên tiếng, giọng nói của ông ta hơi khàn khàn nhưng đầy sự lo lắng.

"Gió thổi như thể bị thứ gì đó cản lại! Nếu đó là một tảng đá, chúng ta có thể trú ẩn khỏi gió và nghỉ ngơi. Nhưng chúng ta chưa nên vội vàng coi mình là người may mắn!" ông Joseph nói tiếp.

"Trong hoàn cảnh này, tôi không nghĩ chúng ta có thể làm gì khác!” Polnareff cố gắng nhổ hết đống cát ra khỏi miệng rồi nói.

Không quan tâm đến những gì Polnareff nói, Jotaro và những người khác tiếp tục tiến bước một cách thận trọng. Từ phía bên kia bức màn cát hiện ra một cái bóng dài và thẳng.

Có lẽ, đây là điều dẫn đến sự thay đổi của những luồng gió, nó là thứ gì đó trông như một tấm chắn màu đen kịt, hay một bức tường thép hoặc cũng có thể nó là một tảng đá hay gì đó tương tự.

"Cái gì?!

Cả nhóm dừng lại một cách vô thức. Đó không phải là một tảng đá. Đó là một đầu máy diesel.

Không có luật nào quy định rằng họ không thể tìm thấy dàn đầu máy xe lửa ở sa mạc. Nhưng đầu máy diesel đột nhiên xuất hiện ngay giữa cơn bão cát, thực sự không phải là thứ phù hợp, nó là một thứ gì đó trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh hiện tại.

Sự kết hợp của bão cát và sa mạc, chúng ta có thể gọi nó là một hiện tượng tự nhiên, nhưng đầu máy diesel, một trong những viên ngọc quý của nền văn minh hiện đại, đã mang lại cho nhóm Kakyo¡in cảm giác có gì đó không khóp và gượng ép một cách kỳ lạ.

"Không thể tin được... Tôi phải nói rằng tìm thấy một đầu máy xe lửa ở giữa sa mạc này thật là ngó ngẩn...!! Kakyoin dụi dụi đôi mắt đã sưng vù lên vì cát bay vào của mình, cậu ta lắp bắp nói rồi nhìn chằm chằm thứ điên rổ ở trước mặt.

Đầu máy diesel, phần khung biên ngoài của nó được sơn màu cam với chữ cái đầu có ghỉ: SK1 màu trắng, có thể là đây là logo.

Nhìn lên đầu máy xe lửa, những người đàn ông đều choáng váng.

"Đúng vậy!"Acdol gật đầu đồng ý với Kakyoin, điều này thực sự khó tin.

Một tiếng động lón như tiếng của một con quái vật bằng sắt thép khổng lồ gầm gừ xuyên qua không khí. Đó là tiếng của động cơ vận tải đang bắt đầu khỏi động.

"Nó đang hoạt động! Động cơ đang bật! Nó không phải là một đống phế liệu, nó đang đi đến đây!" Như để đáp lại lời cảm thán của ông Joseph dàn xe lửa đầu máy diesel bỗng bật sáng cả đèn pha và đèn nội thất.

Ánh sáng chói lóa của đèn pha khuếch tán trong không khí, khuếch đại sự lấp lánh bất thường của những hạt cát xoáy đang lặn lộn theo từng cơn gió của bão cát.

Dấu vết ẩn trong cát vàng mờ nhạt hiện lên từng luồng ánh sáng, Jotaro thì cố nhíu mắt nhìn xem ai đang ở cabin tài xế, nhưng thực sự có vẻ như nó đang tự di chuyển mà không có ai lái.

Thật khó để nhìn thấy, một tấm màn cát che khuất tầm nhìn của họ, nhưng từ xa cậu ta có thể nhận ra bóng dáng của hai người.

"Chúng ta phải làm gì đây, ông Joestar? Chúng ta có nên đi lên và xem xét không?" trước câu hỏi này của Avdol, vẻ mặt của Polnareff thay đổi và Joseph vội trả lời:

"Hãy nói với tôi là anh đang nói đùa đi! Avdol, anh biết nhiều hơn ai hết trong tất cả mọi người về nơi này! Có chuyện gì với anh thế, có thể vì quá mệt mỏi nên đầu óc của chúng ta không còn được minh mẫn!

Nhưng điều này là quá rõ ràng rồi! Có thể dàn tàu hỏa đó là một ảo ảnh đã được kẻ dùng Stand biến thành hiện thực, y hệt như hai lần trước! Giống hệt như con tàu trở hàng khổng lồ và lâu đài thời trung cổ! Ta chưa bao giờ nghe nói đến đường sắt ở sa mạc Nubian! Còn anh thì sao, Avdol?"

Ông Joseph chỉ ước đây là một ảo ảnh hay trò đùa quái đàn nào đó của những người khác, chiến đấu với kẻ sử dụng Stand trong tình cảnh thế này à?

"Hmm…!"

"Đây chính là điều đáng nghi, quá ranh ma! Tuyệt đối, rất tinh ranh, heih!" Polnareff tiếp tục càm ràm, anh ta khạc nhổ một ngụm nước bọt trộn lẫn vớt cát ra khỏi miệng, trong khi Avdol chỉ đáp lại với sự bình tĩnh:

"Tôi có một giả thuyết, về những ảo ảnh đã tác động vật lý lên chúng ta, chúng biến mất vào lúc hoàng hôn và chúng ta không còn nhìn thấy nó. Nói cách khác, nếu không có ảo ảnh xuất hiện trước thì chúng sẽ không thể thực thể hóa!"

"Vậy thì, Điều anh đang muốn nói là gì?” Polnareff nhức hết cả đầu khi nghe lời giải thích của Avdol, anh ta xoa xoa cái trán rồi hỏi lại.

"Hãy nhìn xung quanh! Trong cơn bão cát này, trên suốt đoạn đường đi, chúng ta chưa từng bắt gặp một ảo ảnh nào khác! Thứ mà tôi giải thích cũng như vậy, chúng ta sẽ không thể làm bánh mì hay bánh quy nếu không có nguyên liệu của chúng!

Sức mạnh của Người dùng Stand giống như không bị giới hạn bởi cơn bão cát, nên tôi nghĩ đầu tàu này không phải là một ảo ảnh hay Stand nào đó giả mạo thành!" Avdol khoanh tay nhìn chằm chằm dàn xe lửa rồi nói.

"Nhưng làm sao có thể được?" Polnareff sau nhiều lần ăn quả đắng vì hành động bồng bột của mình thì nay, anh ta đã trở nên đa nghỉ hơn.

"Ngoài một số trường hợp ngoại lệ, Stand thường chỉ hoạt động gần Người dùng của nó!" Chưa kể muốn biết vị trí của chúng ta thì chắc chắn hắn ta phải ở một nơi an toàn không chịu sự ảnh hưởng của cơn bão!

Thế nhưng điều này thực sự vô lý, khi ta không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì từ bêr ngoài lẫn bên trong của cơn bão! nên tôi chắc chắn đây là hàng thật!" Avdol nói.

"Anh có biết người ta thường hay nói gì không Avdol? Mọi thứ đều có thể xảy ra ở trên thế giới này!" Polnareff phản lại rồi bắt đầu vẫy cả hai cánh tay phành phạch như một con chim muốn bay lên, hoặc con gà.

"À, tôi thấy hơi khó tin là chúng ta "tình cờ" gặp được một đầu máy xe lửa giữa sa mạc vô tận. Đó là khả năng chỉ có một phần nghìn, đúng hơn là một phần tỷ.

Về cơ bản, có ai thấy lạ không khi trong hoàn cảnh này, trước những người tuyệt vọng như chúng ta, sự giúp đỡ thực sự lại xuất hiện?

Mọi người có cho rằng đó là một cái bẫy không?" Polnareff lại tiếp: tục hỏi.

"Không phải cậu đã quá vội vàng kết luận sao?" ông Joseph, người đã từng Im lặng nghe hai người trao đổi từ nãy đến giờ, đột nhiên mở miệng.

"Thôi nào, Polnareff... có lẽ nữ thần may mắn cuối cùng đã đến trợ giúp chúng ta bằng một chuyến tàu riêng!" Kakyo¡n lên tiếng.

"Một chuyến tàu riêng? Cái này!?" tất nhiên là Polnareff tin làm sao được, anh ta trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Kakyoin.

"Anh biết đấy, dầu mỏ là của cải vô cùng có giá trị, và thậm chí có thể xuất hiện một kẻ hoang tưởng tự xây cho mình một tuyến đường sắt để vận chuyển chúng và vì lợi ích riêng của mình. Những điều tương tự hiện nay có thể được nhìn thấy ở Châu Phi... Ngoài ra, ở vùng Cận Đông và Trung Đông, mọi thứ đang bắt đầu bùng nổ!" Kakyoin lên tiếng giải thích.

"Thực sự... nó chẳng có ý nghĩa gì cả! Cậu có nghĩ điều đó hơi quá lạc quan không, Kakyoin?" Polnareff vẫn cứng đầu phàn bác

"Anh đang quá căng. thẳng rồi đó Polnareff!" ông Joseph nói và vô tìnF nhíu mày.

"Tuy nhiên đó không phải là vấn đề. Chúng ta không có sự lựa chọn. Quả chanh cuối cùng đã được ăn vào sáng nay và lương thực của chúng ta sắp hết rồi!

Nếu chúng ta cứ tiếp tục lang thang trong sa mạc như thế này thì chỉ trong hai ngày nữa chúng ta chắc chắn sẽ chết!

Hon nữa, vết thương của người phi công ngày càng nặng: không còn lựa chọn nào khác, chúng ta nên đi chuyến tàu đó, ngay cả khi đó phải là một cái bẫy!" Kakyo¡n nói với giọng sốt sắng, chính vì bọn họ mà người phi công này mới gặp nạn, họ phải là người chịu trách nhiệm vì đều đó.

"Hmm...Tổi hiểu rồi!" sau cùng Polnareff mới quyết định theo số đông, có lẽ họ sẽ leo lên con tàu dù cho nó có là một cái bẫy, tay người pháp hiểu rất rõ trách nhiệm của mình, trong đầu anh ta thậm chí đã phác họa ra cả một câu truyện về người thân, vợ và con cái của anh phi công đang đau khổ thể nào khi biết cha mình, chồng mình đ¿ bỏ mạng.

"Jotaro, cậu nghĩ sao?" Polnareff bối rối nói, tay người pháp vội vàng chuyền vấn đề này sang cho Jotaro, người vẫn yên lặng nhìn chằm chằm con tàu từ đầu đến giờ.

"Yare yare. . .. sao cũng được, nhanh nhanh lên!” đo là câu trả lời cộc lốc của Jotaro.

"Được rồi, tình hình thật thảm khốc. Có ba mươi phần trăm khả năng đây là một cái bẫy và bảy mươi phần trăm không phải vậy!

Chắc chắn rồi, nhưng luôn có ba mươi phần trăm đó! Trong tình huống bình thường, chúng ta sẽ không bao giờ làm điều điên rồ như leo lên con tàu đó!" Polnareff có vẻ cam chịu nói.

Họ lại hướng ánh mắt về phía đầu máy diesel, một lần nữa nó lại cho hệ cái cảm giác gượng gạo như cố gắng nhét một khối hình vuông vào ô hình tròn trong trò chơi ghép hình.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top