Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 78: Bão cát.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 78: Bão cát.

Nhưng đáng buồn thay những lỗ lực đó là vô dụng. Dio không phải là một con người bình thường, ngay cả khi bị nổ tung hay chặt đứt đầu thì hắn ta sẽ không c·hết, bởi hắn ta là một con ma cà rồng, với tuổi thọ bất tử và trẻ mãi không già.

Ngay cả khi Jonathan sử dụng Hamon để kết liễu hắn ta, Dio vẫn sẽ ở lại trên trái đất này. (Phản diện chính mà lỵ)

Vì vậy, Dio vẫn sống sót và ngủ say dưới đáy biển sâu thẳm, hắn đã lấy đầu của Jonathan ra khỏi cơ thể anh ta và gắn đầu của mình vào thân xác của Jonathan.

Sau đó, cả thế kỷ đã trôi qua, cho tới. . . bốn năm trước, chiếc quan tài bằng kim loại đính đầy đá quý mà Dio đang ngủ say ở bên trong đã được vớt lên bờ.

Sau khi thức tỉnh hắn ta g·iết sạch thuyền viên trên con tàu tìm kho báu để uống máu nhằm hồi phục cho cơ thể yếu đuối của mình, cuối cùng hắn sử dụng con thuyền tìm kho báu của những người xui xẻo trục vớt hắn lên, con thuyền cứ như thế trôi dạt vào bờ.

Sự hồi sinh của Dio theo một cách nào đó gắn liền với số phận của gia đình Joestar.

"Gia đình nhà Joestar và Dio được kết nối bởi một sợi dây vô hình, và sự hồi sinh của Dio có thể hiểu là thứ đã đánh thức sức mạnh Stand đang ngủ yên bên trong cậu, Jotaro!

Tất nhiên, Dio cũng sở hữu một Stand rất mạnh, nhưng với tư cách là một thầy bói tôi tin rằng phán đoán của mình sẽ không sai lầm, cậu sẽ là người kết thúc lời nguyền này, Jotaro!" đây là những gì Avdol đã nói với Jotaro trong lần đầu gặp mặt về cái vấn đề kỳ lạ đó.

"Tôi không quan tâm...!" đó là câu trả lời của Jotaro.

Nhưng ông Joseph lại nói thêm:

"Thi thể của ông nội ta, chẳng phải là đang kêu gọi con cháu sao? Sức mạnh Stand thể hiện bên trong chúng ta mang mục đích duy nhất là đánh bại Dio và đem lại sự yên nghỉ vĩnh viễn cho cơ thể của ông...

Chỉ có Stand thì mới đánh bại được Stand...! Nếu Stand b·ị t·hương, cơ thể của người sở hữu nó cũng sẽ bị ảnh hưởng về thể chất. Việc đánh bại Dio là nhiệm vụ và sứ mệnh Stands của chúng ta!"

Và thế là, cuộc chiến giữa dòng dõi Joestar và Dio lại được khơi dậy sau một trăm năm. Đương nhiên Jotaro cố gắng áp lời nói của ông Joseph và Avdol vào tình hình thực tế.

Jotaro vẫn không bị thuyết phục, cậu chả có bất kỳ mối liên hệ nào với Dio Brando. Ngay cả khi nó tồn tại, theo những gì Joseph nói, tại sao cậu lại phải chiến đấu với hắn ta...?

Nhưng định mệnh thường chơi đùa với cảm xúc của con người, chỉ vài ngày sau đó, Jotaro đã có lý do để chiến đấu với Dio. Đó là bởi con gái của ông Joseph, Holly Joestar, mẹ của Jotaro.

Đột nhiên có một Stand đã thức tỉnh, nó hiện thực hóa và chiếm lấy tính mạng của cô ấy.

Ý chí của Holly hoàn toàn không đủ để đối đầu với Stand.

Bản năng chiến đấu là thứ giúp người dùng điều khiển nó và cô Holly, một người hiền lành, đã không thể cưỡng lại được, cơ thể cô bị nó chiếm giữ, dần dần hao mòn.

Jotaro vô cùng yêu thương Holly, mẹ của mình, nhưng do tính nhút nhát của tuổi thiếu niên nên cùng với sự khó khăn trong việc biểu lộ cảm xúc của bản thân nên cậu chưa bao giờ có thể nói với cô.

Cậu ta thực sự yêu thương người mẹ xinh đẹp và sôi nổi đó. Đúng vậy. Điều đó là vậy đó. Đó là lý do tại sao Jotaro rời đi trong chuyến đi này. Tất cả là để cứu mẹ.

Tìm Dio, g·iết hắn ta và phá bỏ lời nguyền. Nếu Dio b·ị đ·ánh bại, số phận ràng buộc hắn ta với dòng máu Joestar sẽ chấm dứt, và thứ Stand đang ký sinh, hút máu mẹ của Jotaro sẽ bị vô hiệu hóa.

"Xét theo tốc độ nó làm cơ thể cô ấy yếu đi, chúng ta có nhiều nhất là còn năm mươi ngày để cứu cô Holly, không có gì hơn thế nữa!"Avdol đã nói như vậy với Jotaro.

Ông già, sử dụng Stand Hermit Purple với khả năng chụp ảnh linh hồn của mình, đã thành công trong việc tìm ra vị trí của Dio.

Không có thời gian để mất. Điều đầu tiên cần làm là đến Cairo, Ai Cập trong vòng 50 ngày và sau đó g·iết Dio, kẻ đang ẩn náu ở đâu đó trong thành phố.

Để cứu mẹ của mình. Tất nhiên, Dio, bị ràng buộc với nhà Joestr bởi một sợi dây vô hình nào đó, đã nhận thức được những sự kiện tiếp theo. Với sức mạnh Stand của mình, hắn biết trước mọi chuyển động của chúng ta và phái lũ thuộc hạ tới để g·iết cả nhóm, hắn lần lượt cử những Người dùng Stand tàn nhẫn nhất đến để g·iết bọn họ.

Máy bay của họ đã rơi, tàu của họ bị chìm. Họ đã cố gắng tiếp tục bằng đường bộ, nhưng nguy hiểm đang chờ đợi họ ở mọi thành phố, mọi con đường, dù trên cả sa mạc.

Họ liên tục bị hãm hại nhưng chưa bao giờ cam chịu số phận. Để giành chiến thắng, Avdol đã đứng giữa ranh giới giữa sự sống và c·ái c·hết, b·ị t·hương nặng.

Kakyoin, phải nói sao nhỉ?

Có một người bạn, người đồng đội như cậu ta khiến cho Jotaro cảm thấy vô cùng an tâm, Kakyoin là người luôn tìm ra được điểm yếu và khả năng Stand của đối thủ đầu tiên, điều đó giúp họ thuận lợi vượt qua hầu hết nguy hiểm.

Tuy nhiên, sau rất nhiều trận chiến c·hết chóc, mọi người chắc chắn đã trở nên mạnh mẽ hơn. Không còn lựa chọn nào khác, nếu không dũng cảm đối mặt với khó khăn trước mắt thì họ đã không sống được đến ngày nay.

Cho tới bây giờ, Người dùng của kẻ thù đều là những Bậc thầy sử dụng Stand đáng gờm. cả nhóm phải luôn cảnh giác. Cả Kakyoin và Polnareff ban đầu đều là những sát thủ do Dio cử đến.

Chỉ sau khi những "chồi thịt" ẩn trong não của họ bị loại bỏ (tất nhiên là với sự trợ giúp của Stand) họ mới đề nghị tham gia sứ mệnh gây chiến với Dio. Động cơ không rõ ràng. Có lẽ, sau khi bị tẩy não, ý thức về công lý đã được sinh ra trong họ?

Hoặc có thể, khi biết đến sự tồn tại của Dio, họ sợ hãi sức mạnh của hắn ta? Dù sao đi nữa, trước khi rời Nhật Bản, Kakyoin đã nói điều này với Avdol:

"Mẹ của Jotaro, bà Holly, là người có khả năng sưởi ấm trái tim người khác. Chỉ cần ở gần cô ấy bạn sẽ cảm thấy thoải mái. Tôi nói điều này bởi vì đó là mẫu người mà tôi mong muốn được yêu. Tôi muốn bảo vệ cô ấy, tôi muốn nhìn thấy cô ấy khỏe mạnh và khiến nụ cười trở lại trên khuôn mặt sống động của cô ấy."

Jotaro không nhớ sai, có lẽ cậu nên bày tỏ lòng biết ơn của mình với Kakyoin. Quả thực, Jotarp đã thực hiện nhiệm vụ này để cứu mẹ mình.

Hiện tại, cậu đang bị choáng ngợp bởi sự nguy hiểm của sa mạc và bị t·ra t·ấn bởi nỗi đau tột cùng, giống như cơ thể đang bị tách ra.

Nhưng cậu ta không để mình hoảng sợ và tôi vẫn sống mà không phát điên. Tất cả những điều này là vì đó là cách duy nhất để cứu mẹ tôi.

Những suy nghĩ, ký ức cứ dồn về đập vào trong đầu của Jotaro, nó nhiều tới choáng ngợp như những vì sao dày đặc ở trên bầu trời kia.

Kakyoin cũng thở dài và ngắm nhìn những ngôi sao, cậu hiểu cảm giác của Jotaro, đằng nào thì trước khi "xuyên qua" Kakyoin cũng là fan cứng của Jotaro cơ mà

Đã một tháng kể từ khi cậu ta tới nơi này và rời Nhật Bản, và ngay cả bây giờ, vào chính thời điểm này, cơ thể của cậu ta đang héo mòn vì sự khắc nghiệt của thiên nhiên chốn sa mạc này.

Nhiều lần Kakyoin từng coi mấy trương trình về thiên nhiên và động vật, lúc đó khi nhắc tới sa mạc người ta luôn nói nó đáng sợ như thế này, nguy hiểm như thế kia nhưng chẳng liên quan gì tới Kakyoin cả.

Nhưng phải cho tới khi bản thân của mình thực sự dấn thân tới nơi đây.

Bọn họ là những n·ạn n·hân của sa mạc, những n·ạn n·hân cần được giải cứu. Nhưng n·ạn n·hân thực sự lại là mẹ của Jotaro, cô Holly. Cô ấy là n·ạn n·hân thực sự, đang trông cậy vào sự giúp đỡ của mọi người. Không ai ngoài cả nhóm có thể cứu cô ấy.

Đó là lý do tại sao họ không thể cho phép bản thân thất bại.

Dù có nhận bao nhiêu v·ết t·hương đi chăng nữa, Kakyoin cũng sẽ không cho phép mình c·hết. Bất kể loại Stand nào chặn đường bọn họ, cậu chắc chắn sẽ tiêu diệt chúng. Tiêu diệt chúng, tiêu diệt chúng, cậu sẽ tiếp tục hạ gục chúng, và Kakyoin chắc chắn sẽ chiến thắng thứ Stand kinh khủng của Dio...!

. . . . .

Suốt một buổi chiều 2 ngày sau vụ việc, sa mạc đang cố gắng giáng những đòn chí mạng lên các n·ạn n·hân của nó.

Kakyoin và những người bạn đồng hành của cậu, những người lang thang dưới sự truy đuổi liên tục của những ảo ảnh, chúng đã trở thành hiện thực và gây nên một chút thiệt hại nhỏ cho cả nhóm.

Nhưng như vậy vẫn là chưa đủ, cái thiên nhiên c·hết tiệt ở nơi đây lại quyết định giáng thêm một đòn trí mạng vào đầu của họ, sau cùng một cơn bão cát bất ngờ ập tới, nó nuốt chửng và nhấn chìm mọi người.

không có nơi nào để trốn cơn, những cơn gió ngày càng dữ dội, kết hợp với cát, đã giáng xuống một cách bất ngờ trước sự bất lực của mọi người.

Vô số hạt cát quất vào họ như những đòn roi đánh nô lệ, và với cái cơ thể mệt mỏi, tiều tụy nặng nề như rót trì đó, không ai còn sức để mà phản kháng.

Hết tiếng thút thít này đến tiếng thút thít khác, cát cố gắng không ngừng xâm nhập vào miệng và mắt họ, loại bỏ hoàn toàn tầm nhìn của họ.

Trong bán kính vài mét, họ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của nhau, mặc kệ sự mỏi mệt, những người đàn ông cắn răng chịu đựng và tiếp tục lên đường.

Tuy nhiên, cả bầu trời xanh và mặt trời rực sáng đều đã bị bao phủ bởi bụi đất mù mịt và cát.

Bây giờ họ đã đến giới hạn, cả nhóm thậm chí không thể cảm nhận được bàn chân của họ, chúng dường như bị mất tri giác, nặng nề vì bị chìm trong cát. Tuy nhiên, đó chẳng là gì khi so sánh với sự dày vò đau khổ do vô số vết xước từ những hạt cát mài lên trên cơ thể họ gây ra…

"Này!" Polnareff bất lực hét lên, vẫn là với cái chất giọng khàn khàn khó nghe đó, anh ta túm lấy con Iggy.

"Mày đang đùa tao đấy à? Cái cảm giác này giống hệt như bị ba vây bởi hàng trăm những họng súng máy, và tất nhiên rồi, làm gì có ai còn sống được khi cả trăm chiếc súng đều bắn cùng một lúc?

Dù đây chỉ là cát thôi, nó sẽ không gây nên quá nhiều thiệt hại, nhưng con trâu thì gãi lâu cũng c·hết!" Polnareff lấy ra một viên kẹo cao su từ trong túi và đưa cho Iggy:

"Này, Iggy, cố gắng làm cái gì đi! Mày có thể tạo ra một vòm chắn nhỏ hay một ngôi nhà, bất cứ thứ gì đủ để chúng ta ẩn nấp! Stand của mày không phải là “cát” sao? Sẽ không có vấn đề gì!

Nào, đừng ngại, hãy ăn đi. Đây, là loại kẹo cao su yêu thích của mày, loại có hương vị cà phê!

Thế nào, hein??"

Nhưng một con chó, thì nó không thể hiểu được những gì mà Polnareff muốn nói, sự chủ ý của nó từ đầu đã tập trung vào thanh kẹo cao su ở trên tay của Polnareff chứ không phải lời nói của anh ta.

Iggy liếc nhìn cây kẹo cao su và sau khi ngửi thanh kẹo, nó khịt mũi và quay lưng lại với anh chàng người pháp, chó thì cũng có danh dự đấy nhé.

"Aaargh! Con chó khốn nạn này!

Mày không thấy rằng những người bạn đồng hành của mày đang cần được giúp đỡ sao!? Mày không có cảm xúc à!? Đồ máu lạnh! Mày quả đúng là một con chó!"

"Vô dụng thôi, Polnareff!" Jotaro ngắt lời khi Polnareff đang dậm chân lên mặt cát với thái độ giận dữ, làm như vậy chỉ tổ phí thể lực.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top