Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 90: The Last Crusaders.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 90: The Last Crusaders.

"Kết thúc rồi Dio!" Kakyoin đứng đối diện với Dio, tên ma cà rồng đã trọng thương cố gắng tựa lưng vào tòa nhà sau lưng, khuôn mặt của cậu ta lạnh như băng rồi từ từ bước tới, hàng ngàn những viên ngọc lục bảo bay đến và xé nát cơ thể của tên ma cà rồng.

Đây là lần bao nhiều Kakyoin nhìn thấy cảnh này rồi? Không nhớ nữa, hai hay ba? không ngờ cũng có ngày cậu ta thực sự g·iết c·hết được tên mà cà rồng Dio.

Nhưng cái giá phải trả chính là mạng sống của chính bản thân mình, Kakyoin đ·ã c·hết ở trên chuyến bay quay trở về Nhật Bản cùng Jotaro.

Âm thanh cuối cùng mà cậu ta nghe được là tiếng thét thảm thương của người bạn mình. Hình ảnh lại thay đổi, lần này người kết thúc mạng sống của Dio là Avdol, anh chàng thầy bói đã thiêu rụi thân xác của hắn ta bằng ngọn lửa của mình.

[Lần thứ 35, vũ trụ này đã được khởi động lại 34 lần! Và lần nào chúng ta cũng đều chiến thắng được Dio!] Kakyoin thở dài.

Avdol quay trở lại với khu chợ quen thuộc của mình và bắt đầu lại công việc thầy bói sau khi mối nguy hại mang tên Dio đã bị tiêu diệt.

Anh ta hồ hởi cầm lên bộ bài Tarrot đã phủi bụi từ lâu của mình:

"Chà mình không biết nên bắt đầu công việc ngay ngày mai hai thêm vài ngày nữa để nghỉ ngơi nhỉ? Sao không thử hỏi bài Tarrot xem!"

Anh thầy bói bắt đầu rút bài tarot và tự bói toán cho bản thân, lá bài anh ta rút được là. . .l-lá bài số 02. . . T-The World?

"Nani?!" Avdol hét lên trong đau đớn, khi mà giọng nói của Dio bất ngờ vang lên trong đầu của anh.

"Ha hahahahahahaha! Chúng ta lại gặp nhau rồi, Avdol! Lần trước cũng là vào đêm trăng tròn như thế này, khi mà cả khu chợ không có lấy một bóng người!"

"K-KHÔNG! KHÔNGGGGGGG!" Avdol ôm mặt gào thét, nhìn vào tấm gương trên cửa kính, gương mặt khắc khổ đầu oai hùng của Avdol đang dần biến trở thành gương mặt của Dio.

Hình ảnh cũng đóng lại từ đây, Kakyoin quay trở lại với không gian tối tăm thêm một lần nữa, những chùm sáng ở nơi này cũng đần biến mất, chỉ còn lại một buồng. ánh sáng ở xa xa, có lẽ đây đã là kết thúc, Kakyo¡n thở dài rồi cố lếi tới gần nơi phát ra ánh sáng cuối cùng.

"Kakyoin. . .Kakyoin! Tỉnh dậy đi!" giọng nói của ông Joseph vang vảng bên tai khiến cho Kakyoin giật mình mở mắt, tầm nhìn của cậu ta đỏ lừ, máu tươi từ trên đầu chảy vào trong mắt, cả cơ thể tàn tật chỉ còn lại phần thân và đầu.

Lần này Kakyoin cũng không thể khống chế được cơ thể của mình, ông Joseph nhìn thấy cậu ta tỉnh lại thì vội vàng nói:

"Kakyoin. .chúng ta. . .chúng ta thua rồi! Dio đã giết chết Jotaro và con gái ta, Holly! Chúng ta thua thật rồi!

The World Requiem! Quá khủng khiếp! Giờ đây hắn đang săn lùng chúng ta và sắp sửa thực hiện kế hoạch tiến lên thiên đường! Hắn đã trở nên bất bại!"

Khuôn mặt của ông Joseph trông già đi thêm vài tuổi, ông ta nhăn nhó đau khổ, Kakyoin còn sợ hãi hơn nữa. . .The Worlc Requiem. . .đ-đùa cái gì thế?!

Trạng thái Requiem là khi Stand kết hợp với Stand Arrow và thành công tiến hóa trở thành dạng mới mạnh mẽ hơn và tất nhiên nó cũng nguy hiểm, nhưng với Dio, một tên ma cà rồng với sức sống mạnh mẽ việc hắn thất bại khi tiến hóa Stand là không thể.

Như thể nhìn rõ được sự bối rối của Kakyoin, ông Joseph lại nói:

"Ta còn có một cách. . -một cách cuối cùng Kakyo¡n à! Cậu sẽ là chìa khóa cho kế hoạch đó cùng với Stand của ta Hermit Purple!"

Từng giọt lệ bắt đầu chảy xuống, chúng trượt theo gò má gầy gò cũng bộ râu quai nón đã bạc trắng và bờm xờm như rễ tre của ông Joseph, thê rồi ông ta lấy ra thứ gì đó, là mũi tên, mũi tên Stand.

"Ta đã cố dùng nó để tự sát, bằng cách phá hủy Stand của mình bằng thứ này. . . nhưng trớ trêu thay. . .Stand của ta lại tiến hóa lên dạng mới có cái tên là The Passion!

Nó cho phép ta quan sát được tất cả những gì đang diễn ra với con cháu của nhà Joestar hay bất cứ ai mang dòng máu này trong cơ thể, ở bất cứ đâu, bất cứ thời điểm nào cả tương lai hay quá khứ. . . ta thấy rất rõ ràng. . .khi mà Jotaro phải chết khi cố cứu con gái của mình, cậu cũng đã phải chết khi cố giúp bọn ta, Avdol, Ilggy, Polnareff. .. nhà Joestar nợ họ..... bây giờ. . .ta sẽ đẩy hết tất cả mọi thứ mà ta thấy vào trong đầu của cậu!

Dưới dạng hình ảnh. . .chà mấy đứa gọi nó là truyện tranh nhỉ.. .! Nếu ta truyền tất cả thông tin vào não bộ một cách ồổ ạt thì não bộ của cậu có thể nổ tung. . .! Đây là cách an toàn nhất mà ta có thê nghĩ ra!

Đó là cách duy nhất, Kakyoin!

Còn bây giờ. . . đây là khả năng thứ 2 mà ta nhận được khi Stand của ta tiến hóa. . .ta gọi nó là The Pass, cho phép ta đánh đổi một phần tuổi thọ tương ứng để đẩy những ký ức này quay trở về một thời điểm nhất định trong quá khứ.

Ta sẽ đánh đổi toàn bộ tuổi thọ của mình và đưa ký ức của cậu trở về với 50 ngày trước khi chúng ta xuất phát tới Ai Cập từ Nhật Bản. . .hãy nhớ, Kakyoin! Cậu là hy vọng duy nhất. . .hy vọng duy nhất!" ông già đau khổ run lên cầm cập rồi tóm lấy vai của Kakyoin.

"N-Nhưng tại sao lại là tôi?! Ông có thể đưa bản thân mình trở về quá khứ. Lòi nói của ông sẽ đáng tin cậy hơn là một thằng nhóc như tôi. . .hơn hết. . .tôi không biết mình sẽ phải làm như thế nào. . .!" Kakyoin chợt mở miệng, cái giọng của cậu ta khàn khàn cùng với hơi thở hôi thối tràn khắp khoang họng.

Đã bao lâu rồi họ chưa ăn uống gì?

Vì phải trốn tránh sự truy đuổi của Dio, họ không dám đi ra ngoài, mỗi tế bào đều đau đón như bị xé toạc theo từng chữ mà Kakyo¡n nói ra.

"Không . . Kakyoin! Ta không thể đưa ký ức quay trở về quá khứ cho bản thân của ta. . .điều đó. . .cực kỳ nguy hiểm. . bởi. . bởi. . Dio hắn ta sẽ phát hiện ra điều đó! Tên khốn đáng nguyền rủa. . hắn đã cướp mất cơ thể của ông nội ta Jonathan Joestar!

Khi mũi tên ban cho hắn Stand The World thì cũng ban cho thân xác của ông nội ta Stand The Passion, Dio có thể sử dụng nó và nhìn thấy tất cả những gì mà ta có thể nhìn thấy!

Bởi, Dio vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với cơ thể mới nên hai Stand có thể đồng thời tồn lại, nhưng theo thời gian Stand mạnh hơn sẽ dần đào thải Stand yếu hơn, cuối cùng The Passion biến mất!

N-nhưng ở dòng thời gian này. . .The Passion không bị đào thải mà nó đã dung hợp vào trở thành 1 phần năng lực của The World! Mọi bước đi, mọi kế hoạch của chúng ta đều đã bị Dio nắm thóp! C-ậu. . .cậu phải thay đổi tất cả, Kakyoin! Ta biết điều này vô cùng ích kỷ. . nhưng. . .nhưng làm ơn. . .hãy cứu con gái của ta, Jotaro, Polnareff, Avdol, Iggy!

The Passion!" ông già nói rồi sử dụng Stand của mình, những sợi dây gai tím lịm đâm thăng. vào não bộ của Kakyoin.

"Không được đâu, ông Joseph! Tôi không thể làm được đâu!" Kakyoin gào thét trong tuyệt vọng khi Stand của cậu ta cố gắng phá hết mớ dây leo gai tím để khiến ông Joseph dừng lại.

Nhưng ông Joseph đã chết rồi, sinh lực dần trôi đi khỏi thân xác gầy yếu, hai bàn tay của Heirophant cố gắng vùng vẫy, cuối cùng nó dần dần mờ đi như thể sắp tan biến.

Cơ thể của Kakyoin cũng vậy, cậu ta đang chết đần, cánh tay của Heirophant Green chỉ kịp vớ được một mảnh nhỏ của mũi tên đã vỡ nát.

Miảnh vỡ của mũi tên như kim loại nóng chạm vào nhựa làm cho cả. cánh tay của Heirophant Green tan chảy thế rồi đần dần dung hợp với Stand của Kakyoin, một thứ gì đó đang thay đổi bên trong dù là rất nhỏ, thế rồi Stand của Kakyo¡n triệt để biến mất, nó đã mang theo ký ức của chủ nhân mình trở về với 50 ngày trước.

Thế gian bỗng tối sầm lại.

. . . . . . . . . . .

Sa mạc chìm vào ¡m lặng.

Không có một chút ánh nắng nào trông giống dáng vẻ của hoàng hôn.

Bầu trời nhuộm một màu đỏ như máu.

Cát vàng nhuộm đỏ như máu vẫn đứng im, chỉ có dấu vết của hai con người lang thang, dấu chân của họ tạo thành những đường ngoằn ngoèo như một con rắn và chúng rẽ ngoặt trên mặt phẳng bằng cát vô tận đó. Họ dừng chân ở bên dưới một cồn cát: ở đây dấu vết họ để lại đã kết thúc cả Jotaro, Polnareff và lggy ngã xuống đất vì kiệt sức.

Trận chiên với Satanic Coupler đã rút cạn năng lượng của họ đến tận những giọt cuối cùng, nhưng họ vẫn phải cố gắng tiếp tục cưỡng ép cơ thể của mình đứng dậy và di chuyển, có thể là hướng về phía đông, nơi tất cả những cồn cát này nằm rải rác. Tất nhiên, họ đã biết mình sẽ nhìn thấy gì khi leo lên đỉnh cồn cát.

Ngoài cát ra thì họ sẽ chẳng thấy bất cứ thứ gì khác ở cái nơi chết tiệt này cả.

Tuy nhiên, nếu họ không đặt ra mục tiêu cho bản thân mình thì chân của họ sẽ không thê di chuyển thêm một bước nào nữa. Họ di chuyển năm mươi mét rồi dừng lại, thêm một trăm mét nữa và họ quỳ xuống, kiệt sức...

Sau một giờ và nhiều

km đi bộ, họ thấy mình đang ở chân một cổn cát, và ở đó, ở giới hạn của mình, họ ném mình xuống cát như những cái cây bị chặt... Mắt của Jotaro vẫn chưa nhắm hẳn. Ánh mắt trống rỗng của anh hướng về hai ngọn núi khiến cậu nhớ đến cái ôm của mẹ mình.

Hai ngọn đồi nằm cạnh nhau như ngực của một phụ nữ, và trong lúc đó, một ngôi sao đặc biệt sáng chiếu sáng chói trên bầu trời, chúng khiên cho Jotaro nhớ về những lần được mẹ ôm.

"Mình đã từng thấy một cảnh quan tương tự ở đâu nhi?" Jotaro lẩm bẩm, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hai ngọn đổi và một ngôi sac sáng.

Một cảnh tượng khiến cậu nhớ lại những năm tháng tuổi thơ, có lẽ đây là thứ mà mọi người thướng nói, trước khi chết chúng ta sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ, chúng sẽ tua chậm như một thước phim trước mắt họ, đây là dấu hiệu của cái chết đang đến gần.

[Phải, nó giống như thế này... Trông giống như một bức tranh minh họa trong sách. Một cuốn sách mình đã đọc khi còn nhỏ. Một cuốn sách mẹ đã mua cho mình vào sinh nhật lần thứ sáu của bản thân... Đó là Hoàng tử bé.

Mình từng nhớ rằng trang thứ hai là một bức tranh rất giống với phong cảnh này. Tất nhiên là Hoàng tử bé đã rơi xuống nơi này để rồi rời đi để tìm vì sao của mình.

Tác giả đã viết: «Nơi này giống như ở trang trước, nhưng tôi đã vẽ lại để ghi nhớ trong đầu của bạn. Hãy nhìn thật kỹ để chắc chắn rằng bạn có thể nhận ra nó trong trường hợp có một ngày bạn du lịch đến sa mạc Châu Phi».

Vâng... đây có thể là nơi đó. Tất nhiên, ở độ tuổi của mình, tôi không thể thực sự tin rằng Hoàng tử bé đã bắt đầu cuộc hành trình của mình từ đây, nhưng nơi này không khác nhiều so với nơi ban đầu. Nếu tôi tìm kiếm khắp các sa mạc trên toàn thế giới, tôi chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy một phong cảnh nào giống thế này hơn.

Du lịch mọi lúc không có nhiều ý nghĩa, nhưng. nó luôn làm phong phú. thêm kiến thức. Giống như mỗi lần tôi đi tìm nơi diễn ra câu chuyện Hoàng tử bé vậy. Nếu mẹ tôi tiết lộ nơi đó, tôi sẽ nhảy cẵng lên vì sung sướng, nhưng tôi hơi nhút nhát, đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ đọc cuốn sách đó trước mặt bà.

Thói quen đó chỉ dành cho những lúc tôi ở một mình. Tôi nhớ rằng mình đã đọc đi đọc lại nó không ngừng, chìm vào cõi mơ. Tôi là một đứa trẻ hư, tôi không nói những điều thông minh ở độ tuổi đó, nhưng có một điều tôi chắc chắn: tôi hoàn toàn yêu thích cuốn sách đó.

Có vẻ vô lý, nhưng cuốn sách đó thực sự chạm đến trái tim tôi. Mẹ tôi chưa bao giờ nhìn thấy tôi cầm cuốn sách mà bà tặng tôi trên tay, và điều này khiến bà rất nản lòng. Nếu biết mình sẽ chết như thế này, tôi đã rất vui lòng đọc nó trước mặt bà ít nhất một lần. Sau cùng, đó cũng là lòng hiếu thảo.

Mẹ tôi... Ừ. Nếu tôi không vượt qua được, bà sẽ chết. Nhưng ngay lúc này, cái chết không hề làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.]

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top