Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

Chương 33: Bộc lộ thiên phú


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tại Thế Giới Huyền Huyễn Đóng Vai Thiên Tài

“Ca, mau lên, sắp trễ rồi”.

Nhìn thấy Tô Thanh Phong từ trong phòng đi ra, Tô Thanh Hàn lập tức kêu lên, sau đó chạy tới kéo lấy tay hắn nói.

“Được rồi, ngươi bình tĩnh một chút, nhiều người như vậy, chúng ta hoàn toàn có đủ thời gian”. Tô Thanh Phong bất đắc dĩ đáp.

Ba năm đi qua, nha đầu này lớn lên không ít, đặc biệt là vẻ ngoài như bông hồng chớm nở, bắt đầu hiển hiện ra vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.

Hơn nữa hắn phát hiện, nha đầu này càng lúc càng dính người.

Nhưng hắn cũng không có cách nào, muội muội của hắn, hắn có thể làm cái gì? Sủng thôi.

“Ca, ngươi là không biết những người kia tại sau lưng nói ngươi thế nào. Ba năm qua ngươi không một lần tới kiểm tra, bọn họ đều cho rằng ngươi tiến triển chậm chạp không dám gặp người đâu”. Tô Thanh Hàn bĩu môi nói.

Mặc dù ban đầu Tô Thanh Phong thể hiện ra thiên phù nghiền ép hết thảy, nhưng ba năm qua hắn im hơi lặng tiếng, lại thêm không thiếu đệ tử thiên tài bắt đầu thể hiện ra thiên phú của mình, dẫn đến danh tiếng của Tô Thanh Phong có chút rơi xuống.

Nếu không phải có nhiều người còn nhớ tới năm đó nhận ân tình của Tô Thanh Phong, lại thêm ngờ tới khả năng Tô Thanh Phong dấu dốt, khả năng cao Tô Thanh Phong lúc này nhất định sẽ gặp phải mấy tình huống trong tiểu thuyết hắn từng đọc qua.

Trên thực tế, Tô Thanh Phong cũng không phải không muốn, mà là không cần gấp gáp như vậy. Hắn dù cho không thăm dự kiểm tra thực lực, nhưng mỗi lần hắn đều cố tình nghe qua những người thể hiện ra thiên phú của mình.

Năm ngoái, người thực lực mạnh nhất mới miễn cưỡng đạt tới Luyện Huyết cảnh ngũ giai, mà người này chính là Tiêu Tiên Nhi. Những người khác dù thiên phú có mạnh hơn, nhiều nhất cũng chỉ đạt tới thất giai.

Hắn hoàn toàn có thể nghiền ép.

Hơn nữa, hắn cũng dùng ba năm này lắng đọng lại, chẳng những đem sức mạnh trong thân thể nắm giữ xuất thần nhập hóa, càng là nghiên cứu ra được một số chiêu thức vô cùng bá đạo.

Hôm nay liền tròn ba năm, cũng là lúc thể hiện ra thực lực Dung Khí cảnh, nếu như quá sớm, hắn còn thật sợ người nhắm tới.

“Yên tâm đi, thực lực của ta ngươi cũng không phải không biết. Lại nói, lời người khác nói ngươi cũng không cần phải để ý quá nhiều, còn nhớ những gì ta dạy ngươi sao? Lưỡi kiếm sắc bén nhất, không phải nó có thể cắt đứt được thứ gì, mà là lưỡi kiếm chưa ra khỏi vỏ, không người nào biết nó sẽ làm được cái gì”.

“Biết quá sớm, sẽ bị người để ý”. Tô Thanh Phong cười đáp.

“Ca, ta biết, chỉ là nghe họ bàn luận ca ca ngươi, ta có chút khó chịu”. Tô Thanh Hàn nhẹ giọng nói.

“Yên nào. Ba năm vừa vặn, ta nhưng là ca của ngươi, cũng là lúc nên để ngươi nở mày nở mặt”. Tô Thanh Phong nhịn không được xoa đầu này bật cười nói.

Hai người rất nhanh liền đi tới quảng trường kiểm tra thực lực.

Nơi này là nơi dày riêng cho đệ tử chân truyền, mà năm đó nhập môn đệ tử chân truyền cũng chỉ có chưa tới 10 người. Mấy năm qua càng không có một đệ tử nào đi vào.

Hai người bọn họ tới, vừa vặn thấy được Tiêu Tiên Nhi đang kiểm tra.

“Tiêu Tiên Nhi”.

“Khí huyết: Thất giai”

“Oa!”.

“Lại tăng lên hai giai? Thật là đáng sợ”.

“Oa, tỷ, ngươi thật lợi hợi”.

Tiêu Phàm ở bên cạnh nhịn không được vung lên cánh tay.

“Các ngươi may nhìn, là Tô Thanh Phong!”.

Ngay tại lúc này, một âm thanh vang lên.

Đám người vội vàng nhìn qua, liền thấy được Tô Thanh Phong cùng Tô Thanh Hàn đi tới.

Ba năm qua, ngoại trừ Tô Thanh Hàn cùng Tiêu Tiên Nhi, cùng với Tô Thanh Tuyết thỉnh thoảng tới xem Tô Thanh Phong một chút. Những người khác suốt ba năm chưa có ai gặp qua Tô Thanh Phong.

Hiện tại nhìn thấy Tô Thanh Phong, cả đám đều bị khí chất trên người hắn kinh diễm.

Trước kia Tô Thanh Phong là nội liễm, nhìn qua mặc dù như công tử văn nhã, nhưng ẩn ẩn lại có một chút khí thế lăng lệ trên thân khiến cho không ít người ấn tượng khắc sâu. Nhưng mà hiện tại, loại khí chất trước kia hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác hết sức thoải mái.

Giống như một vị thư hương thế gia, trên thân mang theo vẻ văn nhã không chút giả dối, hơn nữa cảm giác hết sức ôn hòa khiến người khác muốn kết giao bằng hữu.

Nhất là dáng người của hắn, so với ba năm trước, Tô Thanh Phong cao hơn không ít. Lúc này đã gần 1m7, cơ thể hết sức cân đối, ngoại trừ vẻ mặt mang theo một tia non nớt, còn lại đều hết sức phù hợp thẩm mỹ đại chúng.

Tiêu Tiên Nhi thấy Tô Thanh Phong đi tới, gương mặt hiện lên nụ cười hướng hắn gật đầu một cái.

Tô Thanh Phong mỉm cười đáp lại, sau đó đi lên phía trước hướng về phía vị trưởng lão đang đứng chắp tay nói.

“Bái kiến trưởng lão, đệ tử đến muộn, mong trưởng lão thông cảm”.

“Ngươi chính là Tô Thanh Phong? Rất không tệ. Ngươi ba năm này mặc dù không có kiểm tra thực lực, nhưng từ khí huyết trên thân của ngươi, hẳn so với Tiêu Tiên Nhi không kém chút nào, không tệ, không tệ”.

Vị trưởng lão kia mỉm cười hài lòng nói.

“Thật xin lỗi, là do đệ tử có việc làm trễ nãi, không thể định kỳ tới báo cáo, để trưởng lão lo nghĩ, mong được thứ tội”.

“Không sao. Lão phu gọi Cổ Thiên Lạc, ngươi có thể gọi ta Cổ lão. Tới đây đi, để lão phu xem một chút, mang danh đệ nhất thiên tài, ba năm qua đến cùng đạt tới cấp độ nào”. Cổ Thiên Lạc mỉm cười nói.

Tô Thanh Phong cũng không nói gì thêm, hắn bình tĩnh đi lên phía trước, cũng không có lập tức chạm vào Thất Thiên Trụ, hắn nhìn lấy Cổ Thiên Lạc nói.

“Cổ trưởng lão, chỉ sợ Thất Thiên Trụ không còn phù hợp, bởi vì ta đã tấn thanh Dung Khí cảnh”.

Dứt lời, Tô Thanh Phong liền vận dụng sức mạnh.

Lập tức, một nguồn sức mạnh từ trên người Tô Thanh Phong phát ra, bàn tay hắn dần sáng lên.

Cổ Thiên Lạc thấy vậy, ánh mắt trừng lớn.

Mặc dù biết thiên phú của Tô Thanh Phong rất cao, nhưng không nghĩ tới cao tới mức này.

Loại thiên phú này, có thể sánh ngang với những thiên kiêu hàng đầu hạ vực.

Xung quanh, đám người cũng bị Tô Thanh Phong biểu hiện ra thực lực dọa sợ, đều dùng lấy ánh mắt nhìn quái vật nhìn lấy hắn.

Vẻn vẹn ba năm liền bước vào Dung Khí cảnh, thật không phải người.

Mặc dù xung quanh cũng chỉ có chưa tới 10 người, nhưng mà trong bóng tối lại có không ít người đang chăm chú về hướng này. Nếu như cẩn thận chú ý, nhất định sẽ thấy được tiêu chí đệ tử chân truyền trên người bọn họ.

Danh tiếng của Tô Thanh Phong bọn họ cũng nghe qua, nhưng do khoảng cách thế hệ nên họ cũng không có định tìm hiểu. Lần này cũng chỉ là ngoài ý muốn, lại mang tới rung động lớn như thế.

“Xem ra dự bị thánh tử lại thêm một người”.

“Lấy tốc độ tấn thăng của hắn, chờ hắn 20 tuổi, nhất định sẽ là đối thủ rất đáng sợ”.

“Cần nói cho thánh tử sao?”.

“Thánh tử cũng không quan tâm chuyện này. Các ngươi cũng không nên động tâm tư không cần thiết, dù sao Tô gia lúc này nhìn rất kỹ, nếu có người dám giở trò, ta cũng không bảo vệ được”.

“Hừ! Tô gia, nếu không có Dương Ngọc Lan, Tô gia lúc này sớm đã không còn”.

“Ngậm miệng. Chính vì có Dương Ngọc Lan, cho nên mới không cần để ý Tô gia. Ta đã sớm cùng các ngươi nói, có thể không nhìn Tô gia, thậm chí có thể chèn ép một chút đệ tử thiên tài Tô gia. Nhưng, chỉ có ba người các ngươi không được động”.

“Một khi động, đừng nói là các ngươi, gia tộc sau lưng các ngươi cũng c·hết chắc”.

“Dương Ngọc Lan chẳng qua là đang tìm một chỗ dựa cho Tô Thanh Phong mà thôi. Hơn nữa ta cũng nhận được một tin tức ngầm, Dương Ngọc Lan cùng bệ hạ giống như có giao dịch nào đó, đừng trách ta không nói trước”.

“Nếu như đây là thật, Tô gia có thuộc về Dương Ngọc Lan hay không đều không quan trọng”.

“Nhớ kỹ, Tô gia có Dương Ngọc Lan mới thật sự là Tô gia”.

“Sư huynh, vậy còn Tô Thanh Tuyết? Thánh tử không phải nói…”.

Phốc!

Lời còn chưa nói xong liền bị tên kia cho một chưởng, trực tiếp đánh trọng thương.

“Đây là cảnh cáo. Đừng quên, thánh tử cần là ủng hộ, không phải nữ nhân. Ngươi nếu dám động ý đồ không tốt, không cần tới Dương Ngọc Lan, ta trực tiếp diệt ngươi. Rõ chưa?!”.

“Sư đệ… biết rõ”.

Khúc nhạc dạo ngắn đi qua, lúc này Cổ Thiên Lạc đã không quan tâm những người khác.

Những đệ tử này đều do ông ta mang, mặc dù không dạy dỗ cái gì, nhưng xuất hiện một thiên tài như vậy cũng đủ để tăng cao mặt mũi. Ông ta lập tức nắm lấy cổ tay Tô Thanh Phong nói.

“Theo ta đi gặp tông chủ”.

Dứt lời, không chờ Tô Thanh Phong đáp lời liền mang theo hắn biến mất tại chỗ.

Tiêu Tiên Nhi ánh mắt hơi nheo lại, khóe miệng dần hiện ra nụ cười.

“Tiên Nhi, ngươi đây là phát xuân sao?”. Tô Thanh Hàn đột nhiên đi tới bên cạnh, ghé vào bên tai Tiêu Tiên Nhi nhẹ giọng nói.

“Cái… cái gì? Ngươi đừng nói lung tung”.

Tiêu Tiên Nhi nhất thời bối rối.

“Được được, ta hiểu ý nghĩ của ngươi. Chỉ là ca ca ta thiên phú tốt như vậy, ngươi tốt nhất nên cố gắng một chút, nếu không sau này khó mà cùng người khác đấu”. Tô Thanh Hàn khóe miệng nở ra nụ cười như có như không nói.

Tiêu Tiên Nhi nghe vậy cũng không đáp lại, chỉ là ánh mắt nàng như hiện ra mục tiêu của mình.

Chỉ còn… bảy năm.

(PS: từ 10t đến 20t xem như thời gian bảo hộ cho đệ tử, bước vào Ngưng Thần cảnh sẽ chính thức "tranh đấu" đoạn time này ta sẽ dùng 2-3c để tua nhanh, những chương này chỉ dùng để làm nền nên viết hơi nhiều)

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top